Tổng Tài Độc Ác Anh Chết Không Hết Tội

Chương 56: 56: Xuân Ái Và Bá Thành Từng Yêu Nhau Sâu Đậm





“Thằng con bất hiếu này, con làm ta quá thất vọng.”
Tề Trác Phong đập mạnh tay xuống bàn đầy tức giận.

Ông vừa nghe đến chuyện Mễ Yến Thanh mang thai con của Tề Khang Vũ, liền bắt hắn bỏ đứa bé.
“Tại sao phải bỏ? Vậy năm xưa tại sao cha để Thẩm Lan sinh ra Tề Triệt Minh, sao không vứt nó luôn đi.” Tề Khang Vũ gằn lên.
“Con…con đang trách cứ ta sao?”
“Hừ, tốt nhất từ bây giờ chuyện của con cha cũng đừng quản nữa.”
Tề Khang Vũ xoay người, toan bỏ đi thì Tề Trác Phong nói một câu kinh thiên động địa:
“Không quản sao? Vậy năm xưa chuyện lái xe tông chết mẹ của Chu Mộng Tịch, là ai giúp con dàn xếp ổn thỏa.”
Hắn khựng người lại, bàn tay nắm chặt vẫn đang run rẩy.

Mảng ký ức mơ hồ ngày hôm đó tái hiện lại rõ nét trong tâm trí Tề Khang Vũ, nhức nhối quằn quại.
“Cầu xin cha đừng đụng đến Mễ Yến Thanh nữa.”
Hắn trùng người xuống, lửng thửng rời khỏi phòng.


Cuộc trò chuyện ngắn ngủi của hai cha con bọn họ đã bị Thẩm Lan ở bên ngoài nghe trộm, bà ta giật mình cả kinh trước bí mật động trời của Tề Khang Vũ.

Nhất thời Thẩm Lan nảy ra trong đầu một âm mưu mới, xem chừng có thể tạo ra thay đổi lớn về vị thế ở nhà họ Tề.
Mộng Tịch mãi vẫn chưa hết giai đoạn nghén, tinh thần lại có chút bất ổn.

Tề Khang Vũ đưa bác sĩ về nhà theo dõi tình hình của cô, là một người phụ nữ trẻ tuổi, tên Sương Liên.
Quan sát gương mặt của vị nữ bác sĩ, Mộng Tịch cảm thấy có chút quen mặt, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.

Ngoại trừ việc cô ta hơi kiệm lời, thái độ cũng không mấy thân thiện thì những lời tư vấn của Sương Liên rất hữu ích.
Ít nhất Mộng Tịch còn có người mỗi ngày chịu ngồi nghe cô nói chuyện ưu phiền, dần dần tâm trạng của cô đã tốt lên ít nhiều.
Việc ăn uống cũng thoải mái hơn, thậm chí cảm giác thèm ăn, thèm ngủ ngày càng rõ rệt.
Những tưởng ngày tháng sau này sẽ có thêm chút tốt đẹp, ngờ đâu tin dữ bất ngờ ập đến bên tai Mộng Tịch.

Trụ sở của tập đoàn nhà họ Chu ở Mỹ gia dính vào một vụ kiện cáo nghiêm trọng về vấn đề xuất khẩu thiết bị y tế kém chất lượng, gây ảnh hưởng đến tính mạng và sức khỏe của nhiều người.
Bệnh viện Vạn Thành chính là đối tác lớn nhất trong thương vụ làm ăn với Chu thị.

Nếu Chu Bá Thành đang căng não tìm hướng giải quyết, ở bên này Dương Nghị cũng không thể yên giấc.

Thân là giám đốc bệnh viện, trách nhiệm của ông không thể tránh khỏi.
Mộng Tịch bụng mang dạ chửa đã đến tháng thứ sáu, đi lại trở nên khó khăn hơn nhiều.

Cô sốt ruột gọi cho Chu Bá Thành mãi không được, đành đến tận nhà tìm Dương Nghị.
“Bác trai, tình hình có nghiêm trọng không? Cha cháu không phải là người làm ăn thất đức, nhất định ông ấy sẽ không vì đồng tiền mà đùa giỡn trên tính mạng người khác.”
“Bác biết, bác tin tưởng cha cháu.


Mộng Tịch, cháu cứ bình tĩnh trước đã.

Ta tin chuyện này cha cháu bị người ta hãm hại, đợi điều tra rõ ràng sẽ không sao đâu.” Ông an ủi.
Vừa lúc này, Dương Nghị từ bên trong bước ra, mang theo một ly trà gừng ấm đặt lên bàn cho Mộng Tịch.

Hắn ngồi cạnh cha mình, từ từ mở lời:
“Phía Tề gia thế nào, họ có phản ứng gì với chuyện lần này?”
Tề Trác Phong luôn thận trọng với từng bước đi của Tề thị, dĩ nhiên với chuyện này ông ta không muốn dính dáng đến, hơn nữa còn có ý định ngừng xác nhập với Chu thị.

Mộng Tịch bấy giờ mới nhìn thấu bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Tề Trác Phong, lòng chua xót khôn nguôi.
Nể mặt số tiền Chu gia đầu tư vào Tề thị trong dự án lần trước, ông ta mới không gây khó dễ với Mộng Tịch.
Đối diện với câu hỏi của Dương Nghiêm, Mộng Tịch chỉ biết lắc đầu vô vọng.

Cô chỉ biết trông cậy vào Dương Nghị, mong ông có thông tin gì mới về vụ kiện thì sớm cho cô được hay biết.
Vì phép lịch sự, Mộng Tịch nán lại Dương gia ngồi chơi một chút, nào ngờ lại có cơ hội tìm hiểu về thời niên thiếu của Chu Bá Thành.
“Bác Dương, người này là…”
Mộng Tịch mạn phép cầm bức ảnh đóng trong khung kính đặt trên giá sách ở phòng khách cạnh khung cửa sổ, cô quan sát kỹ lưỡng người đàn ông gầy guộc đứng ở chính giữa một nhóm bạn, đầy nổi bật.

“Là cha cháu có phải không?”
“Ừ, đúng rồi.

Haha, Mộng Tịch thật giỏi, vừa nhìn một lần đã nhận ra Chu Bá Thành rồi.

Cháu xem hồi xưa lão ấy gầy nhom, khác xa với hiện tại lắm đúng không?”
“Vậy người phụ nữ này, có phải là mẹ của Tề Khang Vũ không? Bác Dương, mọi người là có quan hệ gì?” Mộng Tịch hỏi dồn dập.
Tiếng cười ban nãy còn vang lên trong gian phòng khách đã tắt ngấm, Dương Nghị trầm người xuống, miệng thoáng một hơi thở dài.
“Chúng ta là bạn học.”
Không chỉ Mộng Tịch mà cả Dương Nghiêm cũng chăm chú nghe ông nói.

Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, Dương Nghị nhìn vô định về phía xa, hồi tưởng lại quá khứ.
“Xuân Ái và Bá Thành trước kia từng yêu nhau rất sâu đậm.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.