Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 220: 220: Cơ Phượng Miên




"Nhưng tin tức đại diện của Sở Diệc vừa phát ra đã đè được tất cả các tin tức trước đó.

"
Dương Lan Hương hơi không cam lòng nói, bà ta hận không thể làm những người trên mạng dùng nước bọt nhấn chìm Thẩm Ngân Tinh.

Khương Huệ Vân nhàn nhạt liếc bà ta một cái: "Lần này những chuyện liên quan đến cô ta còn đó, sức ảnh hưởng cũng không nhỏ, thậm chí còn nghiêm trọng hơn lần trước, mà những chuyện này vẫn đang lên men, xem ra, sẽ không có ai có thể giúp cô ta giải quyết tốt hậu quả.


Thẩm Tư Duệ nghe vậy, cơn giận cả đêm qua, cuối cùng cũng đã tan bớt.

Xem ra, người đàn ông thần bí đó thật sự đã vứt bỏ Thẩm Ngân Tinh!
Nhưng mà!
Thẩm Tư Duệ suy nghĩ một chút, đi đến ngồi bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, dịu dàng hỏi:
"Nhưng mà bà nội à, người đàn ông đó rốt cuộc là ai? Phô trương như vậy, hẳn là nhân vật lớn đi?"
Nếu như biết đó là ai, nghĩ cách tiếp cận anh ta thì…
Dương Lan Hương bĩu môi, nhớ đến việc xảy ra trong buổi họp thường niên kia, bà ta liền tức giận đến đau dạ dày, giọng nói cũng đầy khinh bỉ!
"Nhân vật lớn gì chứ? Nhân vật lớn nào sẽ hung ác như bọn họ chứ gì? Hơn nữa sau khi rời đi còn xóa sạch xóa hành tung, giả vời thần bí, nếu không phải giở vờ, thì cũng chỉ khoác lác, nếu không phải nữa thì chính là người không được xuất hiện!"
Khương Huệ Vân nhíu mày, đêm hôm đó từ đầu đến cuối bọn họ đều không hề nhìn thấy mặt người đàn ông đó, nhưng nghĩ lại động tĩnh ngày đó của bọn họ, bà ta cũng cảm thấy Dương Lan Hương nói không sai lắm.


Chỉ cần là người có quyền lực và năng lực, liền có thể dễ dàng điều tra được những chuyện quá khứ của Ngân Tinh, nhưng đợi đến khi việc này bị đăng lên mạng mới phát giác.

Xem ra, người này, cũng chỉ đến mức đó.

Nghĩ vậy bà ta càng thấy lời Dương Lan Hương nói có lý, không khỏi gật đầu.

Trong lòng Thẩm Tư Duệ càng lúc càng sung sướng hơn.

Cầm ly sữa bò bên cạnh uống một ngụm, trong nháy mắt, vết thương trong miệng bỗng nhói đau.

Cô ta nhíu mày vì đau đớn.

"Choang.

" một tiếng, chiếc ly trên tay cô ta rơi xuống đất.

Tất cả người trên bàn đều nhìn về phía Thẩm Tư Duệ.


"Tư Duệ, con không sao chứ?"
Hai tay Thẩm Tư Duệ nắm chặt thành bàn, lẳng lặng chờ cảm giác đau rát trong khoang miệng giảm bớt, căn bản không để ý đáp lại giọng nói ân cần của Dương Lan Hương.

Dương Lan Hương đau lòng, không nghe thấy Thẩm Tư Duệ đáp lại, bà ta tức giận hô lên:
"Hôm nay ai chuẩn bị sữa bò?"
Lúc này một người giúp việc tầm bốn mươi tuổi vội vã chạy đến, thấy đám hỗn độn dưới đất, hơi ngẩn người ra.

"Bà chủ, có chuyện gì không?"
Dương Lan Hương không nói gì, liền đứng lên hung hăng tát người giúp việc kia một cái.

"Bà muốn làm gì? Muốn hại chết Tư Duệ phải không?"
Người giúp việc bị đánh ôm mặt, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Dương Lan Hương, giọng nói đúng mực không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, thậm chí còn mang theo vẻ chút cứng rắn lạnh lùng.

"Bà chủ! Xin bà đừng ngậm máu phun người, sữa bò này bình thường có người đưa đến, tôi chỉ phụ trách hâm nóng lại, sáng nào cũng vậy, tôi làm việc ở nhà họ Thẩm hai mấy năm rồi, không thù không oán với các vị, tại sao tôi lại phải hại các người chứ?"
Dù sao cũng sống hơn nửa đời người, dù có là người giúp việc, bà ta cũng có tôn nghiêm của mình.

"Không thù không oán với chúng tôi? Đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng bà vẫn luôn coi Cơ Phượng Miên là bà chủ nhà họ Thẩm! "
"Im miệng!"
Lời nói của Dương Lan Hương càng ngày càng sắc, nhắc đến tên của người biến mình thành kẻ thứ ba kia, bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Kết quả mới nhắc đến đã bị Khương Huệ Vân bên cạnh lớn tiếng quát.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.