Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 249: 249: Khoe Khoang




"Thẩm Ngân Tinh, cô đủ chưa! Cô đủ chưa, Tư Duệ rõ ràng tốt bụng, trái lại cô suốt ngày nhắc đến người thứ ba, cô có ý gì?"
Lâm Quỳnh Anh đột nhiên lao ra.

"Thật nhàm chán, các người há mồm ngậm mồm cũng chỉ nhắc đến hai chữ Tô Vũ, không chán sao.

"
"Cô! " Lâm Quỳnh Anh tức giận không nói nên lời.

Thẩm Ngân Tinh quay đầu nhìn cửa hàng trưởng đứng một bên, lạnh giọng hỏi: "Cô có chắc chắn bán chiếc nhẫn tình yêu duy nhất này cho cô ta sao? Không đi ngược với ý niệm của nhà thiết kế sao?"
Sắc mặt cửa hàng trưởng nhanh chóng trầm xuống, cô ta coi như nhìn rõ rồi, hôm nay người phụ nữ này đến đây hoàn toàn là để gây chuyện!
"Cô Thẩm, xưa nay chúng tôi bán hàng không bao giờ hỏi vấn đề riêng tư của khách hàng, tôi chỉ chịu trách nhiệm bán hàng thôi! Chẳng lẽ trước khi bán còn phải hỏi đối phương có phải là người thứ ba hay không sao?"

Thẩm Ngân Tinh cong môi
"Cô nói ai là người thứ ba?" Lâm Quỳnh Anh lập tức kêu lên.

Sắc mặt người cửa hàng trưởng tái nhợt, nhanh chóng xin lỗi.

Trong lòng cô ta lại càng hận Thẩm Ngân Tinh, nếu không phải do Thẩm Ngân Tinh gài bẫy, cô ta sẽ không thể nói như vậy.

"Nếu đã như vậy, tại sao cô lại dùng lý do vi phạm ý niệm của nhà thiết kế không bán cho tôi?"
Cửa hàng trưởng gần như phát điên: "Ai nói người thứ ba thì không thể có được tình yêu đích thực, mỗi người phụ nữ đều có quyền có được tình yêu duy nhất! Cô Thẩm, xem như tôi cầu xin cô, nếu cô không mua đồ thì đừng làm loạn ở đây được không? Chúng tôi kiếm cơm cũng không dễ dàng, cô có thể đừng gây khó dễ cho chúng tôi? "
Thẩm Ngân Tinh sâu kín liếc cô ta một cái: "Cái miệng này của cô, sợ rằng sau này không đủ tư cách ăn cơm! "
Cửa hàng trưởng hơi dừng lại, khinh thường nhìn Thẩm Ngân Tinh: "Cô muốn khiếu nại tôi sao? Nếu như cô khiếu nại, tôi không thể làm gì được, tôi chỉ vì giành lấy thành tích cho công ty, huống chi, cô mặt dày ở đây không chịu đi! Muốn khiếu nại thì cứ khiếu nại, nhưng tin tôi, cho dù có gọi lãnh đạo của tôi đến, thì ông ấy sẽ không thiên vị cô đâu!"
Hôm nay ở cửa hàng, cô ta đã bán được hơn sáu chục tỉ, với thành tích cao như vậy, công trạng lớn như vậy, lãnh đạo công ty thưởng cho cô ta còn không kịp, làm sao có thể vì một người không ra gì mà phạt cô ta?

Hiển nhiên Lâm Quỳnh Anh ở một bên đã không có kiên nhẫn, cô ta trừng mắt nhìn Thẩm Ngân Tinh: "Rốt cuộc cô có mua hay không?! Mua không nổi thì quỳ xuống đây cho tôi!"
Nghe thấy lời nói của hùng hồn của Lâm Quỳnh Anh, sắc mặt Thẩm Ngân Tinh u ám, cô híp mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo, cô quét mắt qua Lâm Quỳnh Anh, mọi người trong cửa hàng đều cảm giác được một cách rõ ràng cảm giác ớn lạnh tràn ngập khắp cơ thể.

"Tôi đã nói từ trước rồi, tất cả mọi thứ trong cửa hàng này, tôi đều muốn!"
Ánh mắt Thẩm Ngân Tinh đầy vẻ nghiêm nghị, khí thế uy nghiêm lạnh lùng tỏa ra từ thân hình mảnh mai khiến bầu không khí trong cửa hàng gần như đóng băng!
Không ai nghi ngờ lời cô nói, cũng không ai lớn tiếng cười nhạo cô như lúc đầu.

"Cô… cô đang đùa cái gì vậy?" Thật lâu sau, Lâm Quỳnh Anh mới lắp bắp mở miệng, đáng giận là cô ta thế mà lại bị Thẩm Ngân Tinh làm cho kinh sợ.

Nhưng lời của cô ta vừa nói ra, mọi người đều từ từ lấy lại tinh thần, mấp máy môi, cố gắng cười, nhưng cười không nổi.

Ánh mắt cô dần chuyển sang cửa hàng trưởng đứng một bên, giọng nói lãnh đạm nhưng vô cùng lạnh lùng.

Cô còn chưa nói gì, cửa hàng trưởng đã cứng cổ kiên trì nói: "Mua hết? Vẫn là câu nói đó, mời cô trả tiền trước!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.