Cô thở dài nói trong điện thoại,có phải dì cô già rồi đâm lú lẫn chăng? Mà không lí nào nha,dì cô mới 37 thôi à, vốn là người phụ nữ hoàng kim, giấc mơ trong mắt các quý ông. Tất nhiên suy nghĩ của cô là vô căn cứ rồi và cô cũng sẽ không nói điều thắc mắc này với dì trừ phi cô muốn tự cầm đá ném vào người mình. Phụ nữ càng già người ta càng nhạy cảm về tuổi tác mà......
-Oh dì quên mất bên Mĩ chênh lệch múi giờ, vậy thôi con ngủ tiếp đi trưa dì gọi lại.
-Dì à, đã mất công đánh thức con rồi thì có gì nói luôn đi, dù sao con cũng không buồn ngủ lắm.
Cô ngồi dậy,lấy cái gối kê sau lưng,tay ôm con gấu bông trắng muốt mềm mại,thanh âm kéo dài:
-À chuyện là tuần sau dì về nước,tổ chức một buổi tiệc muốn con sắp xếp ổn thoả cho dì.
"Ổn thoả" mà dì cô nói đến chính là bắt cô đến buổi tiệc đó để làm quen,kết giao với mấy quý ông quý bà tai to mặt lớn trong giới. Haizzz bảo sao mới tờ mờ sáng,mặt trời còn chưa kịp nhô đã phá đám giấc ngủ của cô, việc chính là muốn trong lúc đầu óc không minh mẫn gài bẫy cho cô lọt hố đây mà.
-Dì à, dì kêu mấy công ty tổ chức sự kiện hay kêu cái cô Triệu bên thiết kế bạn của dì ấy, bây giờ con bận lắm không có thời gian đâu.
-Con gái à, dì muốn con giúp mà. Con từ chối dì sao?
Sụt sùi, đáng thương,......vẫn là cái giọng cô ghét nhất, lợi dụng nhược điểm hay mềm lòng của cô để ép buộc, dì cô quả là cao tay.
-Haizz dạ vâng được rồi,con giúp dì.
-Con gái à, dì yêu cục cưng quá!
-Con biết dì yêu con rồi nên vẫn ở giá đến tận bây giờ.
Sáng sớm hôm sau, bầu trời quang đãng, cỏ cây một màu xanh non, trên ngọn cỏ kẽ lá vẫn còn vương lại những hạt mưa đêm qua đọng lại nhìn tựa như những viên kim cương đính trên nền thiên nhiên bất tận. Cô xách theo cái túi đựng áo của ai kia vui vẻ đến công ty, nâng niu như bảo vật.
Cô cả kinh nhìn hắn, giữa cô với hắn thì có gì để thương lượng cơ chứ, vốn là không liên quan đến nhau.
-Đây là chi phiếu trắng, mệnh giá của nó tuỳ cô ghi, nhưng với một điều kiện là trở thành người phụ nữ của anh tôi. Tôi nghĩ đề nghị này quá hời với cô.
Cô cười khinh bỉ, cầm lấy tờ chi phiếu đặt bút ghi ba chữ:thật hèn hạ.
-Dương tổng anh nghĩ tôi là loại phụ nữ gì? Tôi sẽ không bao giờ đem bản thân mình ra mua bán, còn tiền ư,anh cầm lấy mà kiếm người đàn bà nào thích hợp đi.
Cô tức giận đứng dậy bỏ đi,trước khi rời đi còn nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn:
-Anh tôi không biết chuyện này.
Cô thực sự bị tên Mạc Lam Dương chọc cho tức chết rồi,hắn cho rằng cô thấp hèn đến như vậy sao? Mà hơn hết cô và Mạc Tử Phong cũng chưa gọi à thân thiết đến mức coi là bạn bè chứ đừng nói gì tới việc trở thành người phụ nữ của hắn ta. Mễ Hiểu Bối cô sao lại bị người ta khinh rẻ như vậy cơ chứ, đúng là bất mãn quá rồi. Dù tên Mạc Lam Dương có đẹp trai như thế nào đi nữa thì sau ngày hôm nay hình tượng của hắn trong mắt cô đã sụp đổ hoàn toàn.
Bắt đầu một ngày mới không suôn sẻ là mấy cô chán nản trở về với công việc, vừa về đến phòng mọi người đã ồ ạt hỏi cô rất nhiều, đầu óc như muốn nổ tung thành từng mảnh, cô mệt mỏi lướt qua họ đi về chỗ gục mặt xuống bàn thở dài,mọi người thật quá phiền phức......
Tinh tinh..............." Lên phòng tôi- Mạc Tử Phong"
Cô giật bắn người, hai mắt mở to hết cỡ nhìn vào tin nhắn hiển thị trên màn hình, ai ya soái ca đang gọi cô kìa, không hiểu sao bỗng nhiên trong người lại tràn đầy sức sống nha. Chỉnh trang lại đầu tóc, cô cầm túi đựng áo của hắn rời đi.
-Ế...đợi
Cô vội vàng chặn cánh cửa thang máy đang dần đóng lại, phù... may là cô đã vào kịp nha. Dựa người vào cửa thang máy cô thở hổn hển, người đối diện nhìn thích thú miệng nhếch lên tạo một đường cong tuyệt đẹp. Ngẩng đầu cả người cô cứng đờ 5 giây, sau đấy gượng gạo cười nhìn người trước mặt, thật là xấu hổ quá để hắn nhìn được bộ dạng này của cô:
-Chủ tịch
Cô nhẹ giọng chào hỏi, hắn cười cười nhìn cô:
-Cô thích đứng canh cửa thang máy sao?
Vừa nói hắn vừa nhấn nút đi lên tầng 50, lúc này cô mới định thần, con người kia lúc nào cũng khiến tâm trí cô rối bời nha,thật đáng ghét! Cô cảm thán trong lòng, rồi đứng thẳng dậy đi về phía hắn.....nhưng có trời mới biết hôm nay cô gặp vận xui nha, váy cô bị kẹt vào cửa thang máy, mà thang máy lại đang đi lên. Tất cả khổ sở khi váy cô là váy rời không phải váy liền a, cô muốn độn thổ quá đi....trong lúc cô đang rối trí, Mạc Tử Phong như đã hiểu ra sự việc vội vàng cởi chiếc áo vec ra kêu cô mặc. Cô răm rắp làm theo,
-Cảm ơn anh
-Ôm tôi
Nói rồi hắn vòng tay ôm eo cô, cả thân hình to lớn bao phủ thân ảnh bé nhỏ, một cảm giác ấm áp kì lạ nhen nhóm trong lòng cô. Mạc Tử Phong ôm Mễ Hiểu Bối trong lòng lôi mạnh về phía sau
Xẹtttttttt
Mảng chân váy của cô rách toạc để lộ một bên chân dài thon gọn trắng nõn, gót giày cô vướng phải cái túi đựng đồ để trên mặt sàn té nhào vào người hắn, môi mềm chạm nhau, một giây lỗi nhịp, hai trái tim như hoà làm một, cùng chung nhịp đập, cùng chung cảm giác khó nói nên lời. Vị ngọt ngọt nơi bờ môi căng mọng quyến rũ, hương thơm nam tính nhè nhẹ bao phủ người cô làm cả tâm trí lẫn cơ thể đều như bị mê hoặc. Cảm giác này chân thực đến khó tin, vô cùng quyến luyến. Rời môi hắn cô không biết nói gì lúng túng lấy chiếc áo bên trong túi đưa cho hắn. Mạc Tử Phong xem ra vẫn bình ổn hơn cô,bình ổn đến mức khiến người ta nghĩ hắn là một tên lão luyện chuyện tình trường.
Trong đầu cô ngầm đánh giá: rất tuyệt nha, dù chưa tráo lưỡi nhưng đã cảm nhận được cái gọi là vị ngọt như mật a, nụ hôn đầu đã được gửi đúng chủ rồi, không đáng tiếc một chút nào nha! Giá mà thời gian lúc ý ngừng trôi thì tốt biết bao mình có thể gần anh thêm một chút...