Tổng Tài Gian Ác

Chương 100: Kinh hồn bạt vía



“ Ha ha.......” Lão An chậm rãi nhìn hắn ta, cười khẩy mấy tiếng: “ Đáng tiếc....tao thấy, có lẽ mày không còn được nhìn thấy cô ta nữa, tối qua, cô ta chạy thoát khỏi tay tao, sau đó bị thuộc hạ của tao đuổi theo dồn cô ta nhảy xuống biển, khu vực biển Mễ Lặc mày cũng biết, ở đó nước biển rất sâu, kẻ nào ngã xuống thì xác định không sống nổi.”

“ Cái gì..........” nghe thấy lời ông ta nói, con ngươi An Tử Thành như nhuốm lửa, hai tay nắm chặt giữ lấy bàn, toàn thân tức đến run rẩy.

Mấy giây sau, hắn căm tức giơ chân đạp lật chiếc bàn, mắt trừng lên như mắt sói, căm giận nhìn lão An.

“ Ông nói cái gì? Ông là lão già khốn nạn, ông lừa tôi à!” An Tử Thành tức giận bước lên phía trước, giơ tay túm lấy cổ áo của lão An, dùng lực ấn ông ta giáp vào tường xách từ dưới đất lên.

“ Súc sinh, buông tao ra1” Lão An cau có, ra sức giãy giụa nhìn hắn.

Ngay sau đó, Dương Trung đột nhiên dẫn người đạp cửa xông vào, “ An Tử Thành cậu buông lão gia ra!”

Bàn tay bóp mạnh vào cổ lão An của An Tử Thành càng xiết chặt hơn, ngoảnh đầu lại, con ngươi lạnh lùng nhìn trên người Dương Trung. Hắn hận không thể giết toàn bộ lũ người này ngay lập tức!

Lúc này, bên ngoài phòng rầm rập, Mã Phi và Bùi Hạo Hiên lập tức mang người đến bao vây bọn họ, hiển nhiên, người của An Tử Thành gấp đôi người của bọn họ.

Lão An ngạc nhiên nhìn hắn.

Hành động của hắn, đã vượt xa dự liệu của lão An, ông ta cho rằng hắn vẫn như trước kia, ngoan ngoãn làm theo sự sắp đặt của lão ta.

Dương Trung dẫn thuộc hạ nhìn đằng sau, nếu đánh dường như không có đường thắng, sau đó lại nhìn sang lão An, nhanh chóng thu binh lại, không dám manh động.

Tâm trạng An Tử Thành bình tĩnh lại một chút, rút tay trên cổ lão An lại, Lão An đứng không vững, cơ thể ngay tức khắc ngã nhào xuống đất, lão ta lần mò tìm gật, cổ họng thở hổn hển.

“ Lão gia, lão gia, ngài không sao chứ?” Dương Trung vội lao lên trước, dìu lão An dậy.

Mặt lão An bị chọc tức cho biến xanh, nhưng vẫn không chịu thua: “ Mày là đồ súc sinh, mày làm phản có phải không? Bây giờ đến lão tử mày cũng dám đánh.”

An Tử Thành bước lên trước, đưa tay đẩy lão An ngã vào tưởng, căm giận hét lên với lão ta: “ Lão già khốn nạn, rốt cuộc ông làm gì Hàn Gia Lệ rồi? Nếu như cô ấy gặp phải chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông đâu!”

Lão An nhìn vào mắt hắn, vẫn bình tĩnh cười, không chút sợ hãi: “ Haha.....mày biết đau lòng rồi à? Người phụ nữ mày yêu chết rồi, rơi xuống biển bị dìm chết rồi!” Từng lời từng chữ của ông ta giống như lưỡi dao, đâm thẳng vào tim hắn.

Nghe thấy lời ông ta nói, An Tử Thành nắm chặt hai tay, trong mắt như có lửa bốc lên, tâm trạng của hắn bị kích động, tay gần như muốn bẻ gẫy cổ ông ta: “ Lão già khốn nạn, ông nghe rõ cho tôi! Hôm nay, nếu như Hàn Gia Lệ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến tất cả những người ở đây phải đền tội! Kể cả ông và Bạch Phi Phi!” Nói xong, quay người đi nhanh ra khỏi phòng.

Lão An ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, khoảnh khắc đó bị khí chất mạnh mẽ của hắn dọa cho hết hồn!

.........

“ Mã Phi, cậu lập tức sai người trông chừng lão già này cho tôi, nếu như thuộc hạ của ông ta muốn phản kháng, giết hết.” An Tử Thành nắm chặt hai tay lại, những vằn máu đỏ nổi lên trong mắt đáng sợ như Diêm Vương dưới địa ngục vậy.

“ Vâng, Thành Gia!” Mã Phi gật gật đầu với hắn, quay người đi nhanh ra khỏi biệt thự.

Lão già An đó, thật sự ức hiếp người quá đáng, anh ta đã muốn dạy dỗ ông ta từ lâu rồi, Thành Gia bây giờ đã lột mặt nạ của lão ta ra, thế thì anh ta cũng không cần kiên nể gì nữa.

“ Bùi Hạo Hiên, cậu lập tức đi cùng mình đến bờ vực Mễ Lặc, tìm một chiếc thuyền, mình muốn tìm người quanh khu vực đó1” An Tử Thành không dám tin cô đã chết rồi.

Bùi Hạo Hiên bước lên trước vỗ vỗ tay vào vai hắn: “ Tử Thành, cậu bình tĩnh chút, khu vực bờ vực Mễ Lặc là khu vực biển sâu, thường xuyên có có vô số cá mập xuất hiện, người ngã xuống đó không chỉ bị dìm chết, mà còn bị.......” Anh ta nhìn nhìn sắc mặt của An Tử Thành, không dám tiếp tục nói nữa.

An Tử Thành nắm chặt hai tay, móng tay như đâm xuyên vào da thịt, giọng nói kiên định: “ Cô ấy sẽ không chết, dù cho có chết, mình cũng phải nhìn thấy xác chết!”

Bùi Hạo Hiên nhìn vẻ cố chấp của hắn, chán nản lắc lắc đầu, người rơi xuống biển còn có thể tìm được xác chết sao, những con cá đó đến ăn thịt cũng không nhả xương đâu.

Có điều anh ta vẫn không dám ngăn An Tử Thành, phẩy phẩy tay với hắn: “ Được rồi. Chúng ta tìm người, mình bây giờ liên hệ tìm thuyền ngay.”

........

Khi Hàn Gia Lệ tỉnh lại đã thấy trên người được mặc quần áo rồi, cô mở hé mắt, mặt trời mọc trên biển chói vào mắt khiến cô không mở hẳn ra được.

Cô dồn sức bò từ trên đất dậy, đã một ngày một đêm chưa ăn cơm, bụng đói đang réo ầm ĩ, cơ thể không còn chút sức lực nào.

Đang nghĩ thế, Tiêu Dật Nhiên từ dưới biển ngoi lên bắt được mấy con cá, đang đi dần về phía cô, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích vậy.

Cơ thể phía trên của anh ta để trần, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần sịp, làn da bánh mật khỏe mạnh dưới ánh mặt trời càng khiến người khác phải trầm trồ.

“ Cô tỉnh rồi à?” Anh xúc động ném mấy con cá xuống đất,quay người đi nhanh về phía cô.

“ Chúng ta đang ở đâu đây?” Hàn Gia Lệ mơ hồ nhìn anh, liếm liếm đôi môi khô, uống nhiều nước biển như thế, miệng thật sự rất khát.

Tiêu Dật Nhiên nhìn cô nhún nhún vai: “ Tôi cũng không biết đang ở đâu, hôm qua chúng ta đi theo con cá mập đó, vừa may dạt vào hòn đảo này, sau đó tôi dẫn cô bơi vào bờ.”

Hàn Gia Lệ vừa nghĩ lại cảnh tượng hôm qua chiến đấu với cá mập, trên người không kiềm chế được bất giác nổi da gà, những gì trải qua đó thật sự quá đáng sợ, cả đời khó quên.

“ Cảm ơn anh cứu tôi.” Cô chân thành nhìn anh, Tiêu Dật Nhiên xả thân mình cứu người thật sự khiến cô rất cảm động.

Anh cười xoa xoa đầu cô: “ Nha đầu ngốc, tôi đã nói có tôi thì sẽ không có chuyện gì, cô đợi chút, tôi đi tìm cho cô chút nước, đợt một lát sẽ nướng cá cho cô ăn.” Nói xong, quay người đi hướng về phía trong đảo.

Hàn Gia Lệ sững người nhìn theo bóng dáng anh, trong đầu bất chợt lại nghĩ đến An Tử Thành, tim đột nhiên đập mạnh, người đàn ông này.........cô nắm chặt hai bàn tay, cô cười mình quá ngây thơ, tại sao có thể dễ dàng quên đi thù hận thế chứ? Bọn họ có thù giết cha không đội trời chung.

Trong lòng đột nhiên có ham muốn sống mãnh liệt, người đàn ông này, cô phải quay về khiến anh ta phải trả giá cho toàn bộ những việc mà anh ta làm với mình!

Cô đang nghĩ thế, Tiêu Dật Nhiên đã dùng lá cây chụm thành vòng trũng đựng nước về, đưa vào trong tay cô, nét mặt đầy quan tâm: “ Gia Lệ, đây là nước nhạt, cô cẩn thận chút, từ từ uống.”

Hàn Gia Lệ đón lấy nước, ngẩng đầu mỉm cười với anh: “ Cảm ơn.” Sau đó uống một hơi hết nước trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.