Lão An hết sức ung dung, lần này ông ta muốn không chỉ là tài sản của hắn mà thôi, mà là muốn tận tay tiễn hắn xuống địa ngục.
“ Được! Cô ta đã không quan trọng như thế thì tao sẽ giúp mày tùy ý xử lý nhé.” Giọng nói của Lão An đầy vẻ uy hiếp.
Tay cầm điện thoại của An Tử Thành bỗng dưng nắm chặt lại, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, tắt điện thoại buông thõng tay xuống.
Vừa nhìn biểu cảm của An Tử Thành, Bùi Hạo Hiên lập tức bước đến trước mặt hắn: “ Thế nào rồi?
”
An Tử Thành quay người ánh mắt lạnh thấu xương chăm chăm nhìn Bùi Hạo Hiên: “ Lập tức giúp mình tìm ra vị trí của Hàn Gia Lệ!”
“ Mình đi ngay đây!” Bùi Hạo Hiên vỗ vỗ vai của An Tử Thành, quay người bước nhanh ra khỏi phòng tổng tài.
An Tử Thành cũng không có tâm trạng mà tiếp tục ở đó, cầm áo khoác ngoài và chìa khóa xe chạy như bay xuống lầu.
.........
Trong căn phòng tối tăm, Hàn Gia Lệ từ từ tỉnh lại, nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện hai tay bị quặt ra đằng sau trói vào một chiếc cột, miệng bị dán băng dính đen khiến cô thở không ra hơi.
Cô mở hé mắt nhìn, bất lực nhìn xung quanh, đây là đâu? Lại là ai bắt cô đây? Lẽ nào vẫn là An Tử Thành? Cô bất lực cười khẩy mấy tiếng, hắn từ đầu đến cuối vẫn muốn dìm cô đến chết.
Đang nghĩ thế, Dương Trung đột nhiên đẩy cửa đi vào, đi đến bên cạnh cô, đưa tay xé rách miếng băng dính dán trên miệng cô.
Hàn Gia Lệ nghiến chặt răng, biểu cảm trên mặt từ tuyệt vọng đến nhăn nhó, đôi mắt to xinh đẹp đau đớn nhìn ông ta.
“ An Tử Thành đâu? Ông bảo anh ta ra đi, anh ta muốn tôi chết như thế sao?
” Hàn Gia Lệ vừa thở hổn hển vừa cáu giận nói với Dương Trung.
Dương Trung nhìn người phụ nữ trước mắt, nghi ngờ cau mày, thì ra, lần trước ông ta cố tình nói bên bờ biển cho cô ta nghe thấy. Người phụ nữ ngốc này đúng là tin thật.
Trong đầu ông ta đột nhiên lóe lên một ý nghĩ gian xảo. Xem ra....việc này vẫn có thể biến thành thú vị đây.
Thế thì để người phụ nữ mà An Tử Thành yêu nhất tiễn hắn xuống địa ngục đi!
Mùi vị đau đớn này nhất định sẽ khiến hắn mấy đời mấy kiếp sẽ không có cách nào quên được.
Dương Trung nhìn Hàn Gia Lệ lạnh lùng cười nói: “ Hàn Tiểu Thư, cô đừng có trách tôi, người muốn giết cô là An Tử Thành, tôi chỉ là nhận lệnh làm việc mà thôi, cho nên nếu như cô chết rồi thì đi tìm An Tử Thành đi, nhất thiết đừng đến tìm tôi.”
Hàn Gia Lệ cúi đầu, giọt nước mắt tự nhiên rơi từ trong khóe mắt xuống, nhìn phần bụng của mình, cô không dám tin, tên đàn ông không bằng loài cầm thú đó lại muốn giết cô và đứa con của bọn họ.
Cô chết cũng được, nhưng đứa con là vô tội, cô không có cách nào đón nhận đứa con của mình đến cơ hội mở mắt cũng không có, mà đã bị giết chết rồi.
Cứ nghĩ đến con của cô, cô đau đớn nắm chặt hai tay lại, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, nỗi hận đó ngấm sâu vào tận đáy lòng.
Cô không cho phép con của mình chết như thế, cô không cho phép bất cứ ai làm hại đến con của cô.
Ngẩng đầu, cô cầu cứu Dương Trung, khóc lóc một cách đáng thương: “ Tôi cầu xin ông, ông thả tôi ra đi, trong bụng tôi đang mang thai, đừng giết tôi, đứa bé là vô tội, lẽ nào ông nhìn thấy chết mà không cứu sao?”
Con! Nghe thấy lời này, mắt Dương Trung lại lóe lên âm mưu đen tối, sau đó ánh mắt liếc nhìn xuống phần bụng của cô.
Trầm mặc một lúc, trong mắt Dương Trung lại hồi phục vẻ bình tĩnh: “ Hàn tiểu thư, cô không phải là đang làm khó tôi sao? Thành Gia nếu như biết cô chưa chết, thế thì kẻ chết chính là tôi.”
Hàn Gia Lệ khóc càng lúc càng thảm thiết, cố gắng vùng vẫy: “ Tôi cầu xin ông, giúp tôi đi, tôi không muốn con của tôi chết cùng tôi như thế, chỉ cần ông tha cho tôi, tôi lập tức ra nước ngoài rời xa nơi này, sau này tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa, tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi chết rồi, An Tử Thành sẽ không biết được.”
Dương Trung lạnh lùng nhìn cô khóc lóc ủ rũ, đúng lúc này, điện thoại của ông ta vang lên.
Cầm điện thoại nhìn số máy hiện lên, ông ta cau mày: “ Alo, có chuyện gì.”
Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia hiện rõ vẻ sợ hãi: “ Trợ lý Dương, không hay rồi, An Tử Thành phát hiện ra chúng ta rồi, người của hắn đã áp sát nhà kho rồi, chúng ta phải làm thế nào đây?”
Nghe thấy lời này, con ngươi lạnh như mắt sói của Dương Trung nheo lại, lạnh lùng nói: “ Biết rồi.” Nói xong tắt máy luôn.
Trong con ngươi đen tối ánh lên sát khí, không ngờ hắn lại đến nhanh thế, xem ra.......
Đột nhiên ông ta nghĩ ra cái gì đó, ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Hàn Gia Lệ.
Hàn Gia Lệ vẫn khóc một cách bất lực: “ Tôi cầu xin ông, ông tha cho tôi đi, tôi chỉ muốn cứu đứa con trong bụng tôi............”
Dương Trung nhìn ra cửa, vội vàng bước lên trước, nhanh chóng cởi bỏ dây thừng trên người cô: “ An Tử Thành sắp đến rồi, tôi sẽ thả cho cô đi, tôi không nỡ ra tay với một người mang thai, đúng rồi, cô nhất thiết không được nói cho An Tử Thành biết việc cô mang thai, nếu không dù cho cô chết, hắn cũng sẽ lôi đứa con trong bụng cô ra đấy.” Nói xong, Dương Trung quay người từ thắt lưng rút ra một con dao gọt hoa quả đưa cho cô: “ Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây, cô cầm lấy cái này, bên ngoài đều là người của hắn, nếu như gặp phải cô có thể phòng thân.”
Hàn Gia Lệ mặt đầy cảm kích nhìn ông ta, đưa tay gạt nước mắt trên mặt, sau đó cầm lấy con dao gọt hoa quả trong tay ông ta, nhìn người đàn ông trước mặt rồi quỳ rạp xuống đấy: “ Cảm ơn ông ơn cứu mạng, nếu như có cơ hội tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp, cảm ơn ông, ông thật là người tốt.” Nói xong nước mắt bất giác lại chảy ra.
Dương Trung vội vàng dìu cô lên: “ Được rồi, tôi chỉ là không đành lòng mà thôi, cô mau đi đi, cô không đi hắn sắp đến rồi.”
Hàn Gia Lệ vội vàng đứng lên cảm kích gật gật đầu nói: “ Cảm ơn ông, vậy thì tôi đi đây, ông một mình cũng cẩn thận.” Nói xong, cô cầm chặt con dao trong tay, chạy như bay ra ngoài cửa.
Dương Trung lạnh lùng đứng ở đó nhìn bóng cô đi xa, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười nham hiểm.
“ Người phụ nữ này đúng là ngớ ngẩn ấu trĩ.......” Sau đó Dương Trung cũng đi theo cô.
Hàn Gia Lệ nét mặt hoảng loạn chạy ra khỏi nhà kho, đi đến hành lang phía xa đã nhìn thấy An Tử Thành.
An Tử Thành, Bùi Hạo Hiên và Mã Phi nhìn thấy bóng dáng Hàn Gia Lệ, cuối cùng cũng trút được tảng đá nặng trong người, không ngờ người phụ nữ này lại tự mình thoát ra được.
Hàn Gia Lệ hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt đứng ở đó, trong khoảnh khắc đầu cô trống rỗng.
“ Hàn Gia Lệ!” An Tử Thành lo lắng gọi cô một câu, sau đó lập tức chạy về phía cô.
Hàn Gia Lệ định thần lại, không nói câu gì, hoảng sợ nhìn hắn, quay người lùi bước chạy đi.
Không ngờ ở đây lại gặp phải hắn ta, lần này cô tuyệt đối không thể để hắn bắt lại, cô phải mang đứa con của cô đi thật xa nơi này.
“ Hàn Gia Lệ!” An Tử Thành không hiểu phản ứng của cô, tại sao cô phải chạy? Không nghĩ quá nhiều, hắn vẫn nhìn theo bóng cô mà đuổi theo.
Khoảng một phút sau, An Tử Thành đưa tay kéo Hàn Gia Lệ lại.
Thở hổn hển nhìn cô mà cáu lên nói: “ Tại sao cô phải chạy, cô chạy cái gì chứ?”