Nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, tâm trạng của Hàn Gia Lệ gần như tan vỡ, cô run rẩy nhìn người đàn ông trước mắt, cơ thể lùi về phía sau: “ Đừng.....đừng đối với tôi như thế, tôi cầu xin anh, anh tha cho tôi đi......”
Lửa cáu giận trong mắt An Tử Thành càng lúc càng tăng lên, không ngờ cô vẫn còn ra sức tìm cách mà tránh xa hắn.
Hắn giữ chặt lấy bả vai cô, bực tức lắc lắc người cô: “ Hàn Gia Lệ, cô đừng mơ bảo tôi tha cho cô, cô là của tôi, sinh ra là của tôi, chết cũng là của tôi, tôi không cho phép, tôi chết cũng sẽ không tha cho cô.”
Biểu cảm trên mặt Hàn Gia Lệ càng lúc càng tuyệt vọng, cô nhìn hắn lắc lắc đầu: “ Tại sao, tại sao anh lại đối với tôi như thế? Tại sao anh phải tàn nhẫn với tôi như thế? Đã như thế, chúng ta không còn lựa chọn nữa, cùng nhau xuống địa ngục đi!” Nói xong, hai tay cô nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, dùng lực đâm con dao đó vào bụng hắn.
“ A.........uh.......” An Tử Thành khuỵu người xuống, đau đớn lan nhanh khắp toàn thân, hắn ngạc nhiên nhìn Hàn Gia Lệ, sau đó cúi đầu nhìn con dao trong tay cô đang đâm vào bụng mình.
Máu tươi chảy ra, một giọt hai giọt ba giọt.....rơi xuống đất như những bông hoa đỏ thắm, hắn bất lực nhìn Hàn Gia Lệ, ánh mắt trở nên khó hiểu, nhìn cô, môi khẽ mấp máy: “ Tại sao........tại sao”
Hàn Gia Lệ lúc này mới tỉnh tái, tay cầm con dao lập tức buông ra, nhìn hai bàn tay mình đầy máu, sợ hãi lùi về sau mấy bước, cô hoảng sợ nhìn vết máu trên đất luống cuống lúng túng......
“ A.........” Nhìn An Tử Thành người đầy máu, cô hoảng sợ hét lên một tiếng.
Làm thế nào đây? Cô giết người rồi!
Người cô run cầm cập, quay người đang muốn chạy, nhưng vừa nhấc chân lên, cơ thể đột nhiên mềm rũ, cô nhắm mắt lại ngã bất tỉnh trên đất.
Bùi Hạo Hiên và Mã Phi lúc này mới kịp đến, nhìn An Tử Thành toàn thân đấy máu, hai người bị dọa cho hết hồn.
“ An Tử Thành!”
“ Thành Gia!!” Lời còn chưa dứt, hai người đã nhanh chóng dìu hắn dậy.
Tay phải của An Tử Thành ôm chặt phần bụng đang chảy máu của mình, tay trái chỉ Hàn Gia Lệ ngã trên đất.
“ Gia Lệ.........Gia Lệ......cứu cô ấy........Gia Lệ........” Hắn yếu ớt nhìn hình bóng trên đất, miệng không ngừng lẩm bẩm nhắc lên cô.
“ Hàn Tiểu Thư!” Mã Phi vội vàng chạy đến bên cạnh Hàn Gia Lệ, ôm lấy cô, lập tức quay người hướng về phía xe.
An Tử Thành lúc này mới yên tâm, tay trái chỉ cô chậm chậm buông thõng xuống, ngay sau đó hắn cũng nghiêng đầu gục xuống.
“ Tử Thành! Tử Thành cậu cố gắng gượng!” Bùi Hạo Hiên nét mặt căng thẳng hét lên gọi hắn, cõng hắn nhanh chân chạy về phía xe đỗ.
Ở phía không xa, Lão An và Dương Trung đang lạnh lùng nhìn tất cả, cười mãn nguyện.
“ Dương Trung, chiêu này của cậu quá cao tay!” Lão An hài lòng vỗ vỗ vai ông ta, đối với cảnh tuyệt vời xảy ra vừa nãy đúng là vừa ý.
“ Lão gia, phần hấp dẫn hơn còn ở phía sau nữa, người phụ nữ đó đã mang thai rồi.” Dương Trung cười nham hiểm.
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt của lão An lập tức thay đổi: “ Cậu nói cái gì?Con đàn bà đó mang thai rồi?” Lão ta nheo mắt lại gian manh, con đàn bà đó mang thai thì không phải sẽ uy hiếp vị trí của Bạch Phi Phi sao?
Dương Trung dường như hiểu ra ý của Lão An: “ Lão Gia yên tâm đi, con đàn bà đó sẽ không sinh con ra đâu, đứa bé đó tôi sẽ khiến An Tử Thành tự tay giết chết, tuyệt đối sẽ không tạo thành cản trở với tiểu thư.”
Nghe thấy lời này, Lão An cười càng xảo quyệt hơn: “ Dương Trung, tôi thật sự càng lúc càng tán thưởng cậu rồi, nói như thế, chuyện bây giờ càng lúc càng hay rồi.”
“ Lão Gia, ông cứ yên tâm xem trò hay đi, tôi sẽ khiến bọn họ hai bên mình đầy thương tích!”
........
Mã Phi đạp chân ga, chiếc Rolls- Royce chạy như bay đến bệnh viện, nhìn An Tử Thành ngồi phía sau cơ thể đầy máu loang ra cả thảm xe, Mã Phi không ngừng lau mồ hôi lạnh.
Bùi Hạo Hiên đang cẩn thận xử lý vết thương cho hắn, tại vì không có công cụ cũng chẳng có bất cứ thuốc cầm máu gì, cho nên anh ta chỉ có thể xử lý qua loa.
“ Hiên Gia, Thành Gia sẽ không sao chứ?” Mã Phi lo lắng nhìn An Tử Thành, anh ta thật sự lo lắng An Tử Thành sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Bùi Hạo Hiên đặt An Tử Thành nằm trên ghế, quay người lau mồ hôi trên trán, nói với Mã Phi: “ Thằng cha này mệnh lớn, chắc sẽ không sao.”
Mã Phi tăng tốc độ xe lên, trong miệng tự mình lẩm bẩm: “ Thật là lạ, Thành Gia tài nghệ như thế, tại sao lại bị đâm một nhát dao chứ?”
Bùi Hạo Hiên bực tức giơ nắm đấm đấm lên ghế: “ Chết tiệt, nếu như để tôi biết là tên khốn nạn nào làm, tôi nhất định sẽ phanh hắn thành tám mảnh, sau đó ném xuống biển chết làm mồi cho cá sấu.”
Sau khi trút giận xong, anh ta lại nghĩ kỹ, lại cảm thấy chuyện này có gì không đúng lắm, dựa vào tài nghệ của An Tử Thành, một đối mười không có vấn đề gì, lẽ nào…….nghĩ như thế, rồi liếc ánh mắt nghi ngờ lên người Hàn Gia Lệ vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Chẳng đợi anh ta nghĩ nhiều, chiếc xe đã đến bệnh viện, An Tử Thành nhanh chóng được đưa đến phòng phẫu thuật, còn Hàn Gia Lệ hôn mê chưa tỉnh được đưa đến phòng kiểm tra.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Mã Phi và Bùi Hạo Hiên nóng ruột đi đi lại lại ngoài hành lang.
Phía đầu kia bên ngoài hàng lang, Bạch Phi Phi chạy tức tốc đến phòng phẫu thuật, theo sau là thím Trần nét mặt căng thẳng.
Bạch Phi Phi lảo đảo loạng choạng ngã trên đất, cô ta nhanh chóng từ trên đất bò dậy, chạy đến trước mặt Mã Phi, nắm chặt lấy cánh tay của anh ta, lo lắng hỏi: “ Anh Tử Thành thế nào rồi? Mã trợ lý, anh Tử Thành anh ấy thế nào rồi?”
Mã Phi cũng căng thẳng đến cau có, nhìn Bạch Phi Phi biểu thị liếc vào phòng phẫu thuật: “ Phu nhân, Thành Gia vẫn đang cấp cứu, cô đừng quá lo lắng, sẽ không sao đâu.”
Bạch Phi Phi nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, ra sức lay lay người anh ta: “ Anh Tử Thành rốt cuộc là làm sao thế? Mã trợ lý, anh bảo vệ anh ấy thế nào vậy? Anh Tử Thành nếu như xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu…..”
Mã Phi liếc nhìn cô ta, nói lời xin lỗi: “ Xin lỗi phu nhân, là tôi không bảo vệ được Thành Gia, đều là tôi không tốt, để cậu ấy bị thương.”
“ Hu hu…….anh Tử Thành của em……anh nhất định không được xảy ra chuyện gì, nhất thiết không được để lại mình em……..” Bạch Phi Phi buông tay Mã Phi ra, đột nhiên như phát điên khóc òa lên ngoài cửa.
Bùi Hạo Hiên lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, trong lòng anh ta đã đủ phiền muộn rồi, người phụ nữ này còn khóc lóc ỉ ôi nữa, anh ta đi nhanh đến bên cạnh Bạch Phi Phi, đưa tay xách cô ta lên sau đó ném vào trong góc tường: “ Tôi nói cô bị bệnh à? Người còn chưa chết, khóc cái gì mà khóc? Người sống bị cô khóc cho thành chết rồi.”
Vừa nghe thấy lời anh ta nói, tiếng khóc của Bạch Phi Phi bỗng dưng im bặt, đưa tay lau lau đôi mắt đỏ hoe, yên lặng nhìn anh ta.
Bùi Hạo Hiên không thèm để ý cô ta, quay lại bên ngoài phòng phẫu thuật, lúc này một đám bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đẩy cửa đi ra, kéo khẩu trang xuống lau lau mồ hôi.
Bùi Hạo Hiên vội vàng bước lên trước giữ lấy vai bác sĩ: “ Cậu ấy thế nào rồi?”