Nhưng tại sao Hàn Gia Lệ lại đâm hắn một nhát dao, điều này thật khiến người ta khó hiểu.
Cơ thể An Tử Thành hồi phục rất nhanh, chỉ mấy ngày là có thể xuống giường đi lại được rồi, vết thương cũng đã liền sẹo.
Thím Trần mỗi ngày đều vòng đi vòmg lại giữa Vịnh Tiên Thủy và bệnh viện, chăm sóc cẩn thận An Tử Thành.
Bạch Phi Phi mất hút mấy ngày liền, đột nhiên lại xuất hiện trong bệnh viện.
Vừa bước vào cửa, cô ta nhìn thấy có một chiếc giường khác trong phòng bệnh, Hàn Gia Lệ đang nằm ngủ yên tĩnh ở trên đó, khuôn mặt được trang điểm tinh tế lập tức trầm xuống. Lửa giận trong mắt như bùng lên........
Hàn Gia Lệ vẫn hôn mê chưa tỉnh, mỗi ngày đều truyền nước dinh dưỡng, đã là ngày thứ ba rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì, mấy ngày này sẽ tỉnh lại.
Cô ta căm giận bước nhanh đến bên cạnh Hàn Gia Lệ, đưa tay kéo cô từ trên giường dậy, khuôn mặt xinh đẹp cau có lại một cách đáng sợ, “ Hàn Gia Lệ cô là con đàn bà đê tiện, cô đến đây làm gì? Cô cút ra ngoài cho tôi! Đừng đến cám dỗ anh Tử Thành của tôi nữa!” Cô ta ra sức kéo Hàn Gia Lệ, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, không hề lên tiếng gì.
An Tử Thành vừa nhìn thấy tình hình như thế, vội vàng bước đến kéo Bạch Phi Phi ra: “ Bạch Phi Phi, đừng làm ồn nữa, Gia Lệ bây giờ vẫn đang trong trạng thái hôn mê
Bạch Phi Phi bực tức, quay người nói với hắn: “ Anh Tử Thành, anh để cô ta nằm ở đây là có ý gì? Em mới là vợ của anh, anh dẫn con đàn bà đê tiện này về, anh có nghĩ đến cảm nhận của em không?”
An Tử Thành trầm mặt xuống, quay người không thèm nhìn cô ta, giọng nói lạnh như băng: “ Phi Phi, anh nghĩ chúng ta li hôn đi.”
Vừa nghe thấy lời này, Bạch Phi Phi nhìn hắn, không dám tin rồi lắc lắc đầu nói: “ Anh Tử Thành......anh nói cái gì? Li hôn? Không.......anh không thể đối xử với em như thế!”
“ Phi Phi, như thế này có ý nghĩa gì không? Em cũng biết, anh không yêu em!” An Tử Thành nghiêng đầu, vẻ chán nản trong mắt dần hiện rõ lên.
“ Anh Tử Thành, nhưng em yêu anh.......em xin anh, đừng li hôn, đừng bỏ rơi em, cái gì em cũng không cần, chỉ cần anh ở bên cạnh em.......”Bạch Phi Phi khóc lóc nhìn hắn, hai tay vòng ra ôm lấy lưng hắn, ôm chặt lấy.
An Tử Thành tuyệt tình đẩy cô ta từ trong lòng mình ra: “ Phi Phi, là anh có lỗi với em, anh thật sự không có cách nào để ở bên cạnh em, em chấp nhận li hôn đi.”
Bạch Phi Phi khóc càng thảm thiết hơn, nhìn An Tử Thành rồi xoa xoa phần bụng hơi nhô lên của mình: “ Anh Tử Thành, dù cho như thế, đứa con trong bụng em anh cũng không cần sao? Nó là máu mủ ruột thịt của anh! Sao anh lại có thể nhẫn tâm như thế, anh sao có thể để nó vừa sinh ra đã không có cha chứ? Anh làm như thế không phải quá tàn nhẫn hay sao?”
Vừa nhắc đến con là tim An Tử Thành lại xao động, hắn cúi đầu, nhìn phần bụng nhô lên của Bạch Phi Phi, có thứ gì đó phức tạp trong mắt, rối vời, hắn vẫn nhẫn tâm mà nói: “ Con....anh sẽ nuôi, xin lỗi Phi Phi, anh có thể làm được chỉ có thể!”
Nhìn thấy hắn nhẫn tâm như thế, trái tim Bạch Phi Phi gần như tan vỡ, mấy giây sau đó cô ta lại quỳ xuống trước mặt An Tử Thành, hai tay ôm chặt lấy chân hắn: “ Anh Tử Thành, em xin anh, đừng li hôn, em không muốn li hôn. Em xin anh, thế nào cũng được, đừng li hôn với em, em bây giờ chỉ còn có mình anh thôi.......”
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô ta, An Tử Thành không ngoảnh đầu lại, nhắm mắt lại thở dài: “ Anh đã bảo Mã Phi đi tìm luật sư rồi, nếu như em đồng ý thì ký vào đó. Nếu như không đồng ý......thế thì anh chỉ có thể để tòa án tố tụng mà thôi.........”
Nghe thấy lời nhẫn tâm đó của hắn, Bạch Phi Phi nắm chặt hai tay lại, sau đó bực tức đứng dậy, hai mắt đỏ hoe chằm chằm nhìn hắn, từng lời từng chữ, phảng phất như đẩy hắn xuống địa ngục vậy: “ An Tử Thành, tôi tuyệt đối sẽ không li hôn với anh, anh đừng có mơ!” Nói xong, cầm lấy túi xách trên bàn, liếc mắt nhìn Hàn Gia Lệ trên giường, quay người chạy ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng dáng cô ta đi xa, An Tử Thành ngồi lại giường bệnh, day day hai bên thái dương, người phụ nữ này, một khi đã dây phải cô ta, đúng ra muốn hất đi cũng không hất được.
Có điều lần này, hắn đã quyết tâm, dù cho thế nào hắn cũng phải li hôn.
“ Thiếu Gia, cậu ăn chút cháo đi.” Thím Trần nhìn hai người thở dài, đặt bát cháo lên tay An Tử Thành.
“ Cảm ơn thím Trần.” An Tử Thành đón lấy bát cháo, xúc mấy thìa cháo nóng ăn.
Thím Trần yên lặng ngồi xuống bên cạnh giường, do dự rất lâu, cuối cùng mới hỏi: “ Thiếu Gia, cậu sau khi li hôn với Bạch Tiểu thư sẽ lấy Hàn tiểu thư sao?”
Nghe thấy lời này, bàn tay đang cầm thìa xúc cháo của An Tử Thành đột nhiên khựng lại, hắn nghiêng đầu sang nhìn Hàn Gia Lệ: “ Chỉ cần cô ấy đồng ý, tôi lập tức lấy cô ấy.” Nói xong, khóe miệng nhếch lên nở ra nụ cười hạnh phúc.
“ Thật sao?” Thím Trần suýt nữa vui sướng mà nhảy lên, thực ra trong lòng bà luôn hy vọng Hàn Gia Lệ sẽ là nữ chủ nhân trong biệt thự Vịnh Tiên Thủy, con người Gia Lệ rất dễ gần lại không kênh kiệu. Không giống như Bạch Phi Phi, có lúc còn cố tình làm khó bà.
Đúng lúc này, Bùi Hạo Hiên và Mã Phi đột nhiên quay lại, đúng lúc nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, Mã Phi xúc động suýt chút nữa cũng nhảy cẫng lên.
“ Thành Gia, là thật sao? Sau khi li hôn sẽ lập tức cưới Hàn tiểu thư?” Đối với Mã Phi mà nói, so với Bạch Phi Phi, anh ta vẫn thích Hàn Gia Lệ hơn, dù sao người phụ nữ đó đơn thuần như nước, không giống như Bạch Phi Phi dã tâm đen tối.
Bùi Hạo Hiên cười mặt đầy vẻ biến thái: “ Nếu là mình, mình sẽ lấy cả hai, buổi tối còn có thể cùng nhau chơi trò 3P.........”
Mã Phi liếc nhìn Bùi Hạo Hiên: “ Hiên Gia, anh đến chơi trò hội đồng đó cũng chơi rồi, 3P đối với anh mà nói cũng đã không còn tươi mới nữa phải không?”
An Tử Thành đen tối liếc nhìn Bùi Hạo Hiên: “ No, Mã Phi cậu out rồi, thằng cha này thích nhất là giao phối kiểu dã thú. Hơn nữa đối tượng hợp nhất chính là lợn sề.”
Lời này vừa nói ra, cả phòng như vỡ òa, Mã Phi và Thím Trần đều che miệng cười trộm, còn không quên liếc nhìn Bùi Hạo Hiên.
Bùi Hạo Hiên với biểu cảm ù ù cạc cạc nhìn An Tử Thành, từ trên sofa túm lấy một chiếc gối mà ném mạnh về phía hắn: “ tên sói gian ác đáng chết, cậu nói linh tinh cái gì thế? Cậu mới làm chuyện đó với lợn sề ấy!”
An Tử Thành chẳng buồn để ý nhìn hắn: “ Điềm tĩnh lại! Không biết là ai nói tức giận thì dễ**!”
Trong phòng bốn người cười nói rôm rả.
Đúng lúc này, Hàn Gia Lệ từ từ mở mắt.
“ Nước.......khát quá.........” Cô thất thần trừng mắt nhìn lên trần nhà, trong miệng lẩm bẩm nói.
“ Hàn tiểu thư, cô tỉnh rồi?” Thím Trần phát hiện đầu tiên, nét mặt kích động, quay người lập tức đi rót nước.
“ Gia Lệ tỉnh rồi?” Hàn Gia Lệ vui sướng hân hoan, vội xuống giường chạy đến bên cạnh giường của Hàn Gia Lệ, nắm chặt lấy tay cô trong lòng bàn tay hắn.
Hàn Gia Lệ bất lực liếc nhìn hắn, muốn nói gì đó, nhưng chẳng có chút sức lực nào mà nói, truyền nước ba ngày liền, từng giọt từng giọt truyền vào, cơ thể cô vẫn yếu ớt,
“ Hàn tiểu thư, nước đây.” Thím Trần nhẹ nhàng dìu cô dậy, sau đó bón từng chút từng chút nước vào miệng cô.
“ Mã Phi, cậu mau đi tìm bác sĩ.” An Tử Thành quay đầu nói với Mã Phi, hai tay luôn nắm chặt lấy cô, dường như sợ cô sẽ lại đi mất.