A a a a a........tiểu tiểu Bân xúc động không chịu được, nhìn thấy cảnh này thật sự khiến người ta hưng phấn, tốt nhất ba bổ nhào vào mẹ là được, ngày mai là có thể sinh cho cậu nhóc em trai hay em gái gì đó.....
Trong phòng bệnh, Hạ Lâm nhìn Tiêu Dật Nhiên đang dần dần tiến sát vào mặt mình, cô hồi hộp căng thẳng, có một cảm giác muốn đẩy anh ra, nhưng, vừa nãy mới nói sẽ ở bên nhau, cô không thể khiến anh thất vọng, nghĩ đến đây cô hé môi mình, dường như cụp mắt xuống không nhìn anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Rất nhanh, môi Tiêu Dật Nhiên đã đặt lên môi cô, cảm thấy ấm áp trên môi, toàn thân cô run rẩy, vẻ hoảng loạn trong ánh mắt khiến anh càng mong có được cô.
Anh bắt đầu tách môi cô tận hưởng sự ngọt ngào đó, cô xoay người, đôi môi vẫn cứng đờ, đột nhiên lạnh lùng nghiêng đầu.
“ Xin lỗi, em......” Hạ Lâm cúi đầu ngập ngừng, không có dũng khí để nhìn anh.
Tiêu Dật Nhiên đột nhiên cười ấm áp, sau đó đưa tay vuốt tóc cô, giọng nói hết sức bìn thản: “ Không sao, anh có thể đợi!”
Nghe thấy lời anh nói, Hạ Lâm ngẩng đầu nhìn anh giống như nhìn một đứa trẻ, sau đó rướn người lên, khẽ hôn lên má anh một cái.
Người đàn ông này thật sự khiến cô rất an lòng, dù cho chỉ là một câu nói hay là một nụ cười cũng khiến cô cảm thấy thoải mái như thế.
“ Cảm ơn anh, Tiêu Dật Nhiên!” Cô nhìn anh nói lời từ đáy lòng.
“ Em ngủ một lát đi, bác sĩ nói ngày mai sẽ kiểm tra lần nữa, nếu như không có chuyện gì thì ngày mai có thể xuất viện được rồi.” Tiêu Dật Nhiên vừa nói vừa để cô nằm lại trên giường, sau đó kéo chăn đắp lên cho cô.
“ Vâng!” Hạ Lâm nhìn anh cười nhắm mắt lại.
“ Có chuyện gì thì gọi điện cho anh, anh đi xem Tiểu Tiểu Bân.” Lời nói vừa dứt, Tiêu Dật Nhiên đã sung sướng không giữ được tâm trạng kích động, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, anh muốn báo tin tốt này cho tiểu tiểu Bân biết.
..........
Ở bãi cỏ rộng trước khu nhập viện, Tiểu Tiểu Bân đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mặt trước che đi nửa khuôn mặt của cậu bé, nhưng không che được khí chất mà toàn thân cậu toát ra.
Tay phải cậu bé cầm điện thoại, tay trái đút vào trong túi quần, dù cho ai đi ngang qua cũng nhìn đứa bé chững chạc nhưng vẫn đáng yêu này.
“ Alo, Không Thành, chú lập tức điều mấy chục cao thủ cho cháu, cháu phải thay mẹ dạy dỗ người đã ức hiếp mẹ.” Giọng nói của Tiểu Tiểu Bân dứt khoát, hoàn toàn không giống một đứa trẻ bốn tuổi nên có.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia trả lời: “ Tiểu tổ tông của tôi, lần này muốn chơi thế nào đây?”
Tiểu Tiểu Bân cười ranh ma, trên mặt mang đầy vẻ tự tin: “ Ôm máy tính của chú xem trực tiếp không phải được rồi sao, chú Không Thành, rốt cuộc chú có phái người cho cháu không? Không phái thì cháu đi tìm thẳng Hách Tư đại nhân đấy!”
Vừa nghe lời này, Không Thành thật sự sợ cậu nhóc rồi, vội vàng xua tay mà nói với cậu bé: “ Yên tâm đi tiểu tiểu Bân, người sẽ phái đến cho cháu, chú ở đây xem trò hay của cháu, đừng để chú thất vọng đấy........” Nói xong, Không Thành tắt điện thoại, nhìn phía trước mà cười khẩy mấy tiếng, tiểu phù thủy này, bây giờ sắp cưỡi lên đầu anh ta rồi.
Tiểu Tiểu Bân tắt điện thoại, đang tính toán xem dạy dỗ Bạch Phi Phi thế nào, đúng lúc này, Tiêu Dật Nhiên xuất hiện đằng sau cậu nhóc.
Tiêu Dật Nhiên gõ một cái vào sau gáy cậu nhóc: “ Tiểu tử thối, con gọi điện cho ai đấy?”
Tiểu Tiểu Bân quay người lại nhìn anh, xúc động nói, hai tay ôm chặt lấy chân anh: “ Ba ba, mau nói cho con biết, ba với mẹ xong rồi chứ?”
Tiêu Dật Nhiên cười cúi người xuống ôm lấy cơ thể bé nhỏ, sau đó gập ngón tay vuốt vuốt lên sống mũi cậu nhóc,: “ Ok rồi, tiểu tử thối, hôm nay ba mời con ăn cơm, mẹ con cuối cùng cũng nói muốn ở bên ba rồi.”
Tiểu Tiểu Bân xúc động nói, dang rộng hai cánh tay ôm chầm lấy cổ Tiêu Dật Nhiên: “ Ba, con biết là ba nhất định làm được mà, trên thế giới này chỉ có ba mới xứng làm ba của con!”
Tiêu Dật Nhiên cười xoa đầu cậu nhóc: “ việc may mắn nhất cả đời này của ba chính là không nhặt nhầm cậu con trai này!”
Tiểu Tiểu Bân cố kiềm chế nỗi sung sướng hân hoan trong lòng mình, đột nhiên nhớ ra gì đó, cười đen tối ghé sát miệng vào tai Tiêu Dật Nhiên: “ Ba, mùi vị hôn với mẹ thế nào?”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt của Tiêu Dật Nhiên lập tức biến đổi, đẩy cậu nhóc ra, biểu cảm lập tức trở nên hết sức nghiêm túc.
“ Tiểu tử con lại xem trộm? Lần sau còn dám xem trộm ba sẽ đánh con đấy.”
Tiểu Tiểu Bân ấm ức nhìn anh, xua xua tay vẻ vô tội: “ Con nào dám nhìn trộm, ai bảo hai người hôn nhau còn chẳng đóng cửa, con chỉ là không cẩn thận nhìn thấy thôi.”
Đối diện với đứa trẻ này, mặt Tiêu Dật Nhiên bất giác lại đỏ ửng lên: “ Trẻ con, không đóng cửa cũng không được nhìn trộm!”
Tiểu Tiểu Bân ôm chặt lấy cổ Tiêu Dật Nhiên, hôn lên má anh một cái, sau đó lấy lòng nói: “ Ba, lần sau giúp ba bổ nhào vào mẹ, sau đó con sẽ đi ra ngoài, sau đó ba không được buông mẹ ra, chính là vì hành động của ba chậm quá, cho nên theo đuổi mẹ năm năm mà không được, ba là đồ ngốc, phụ nữ cần dùng đến sức mạnh mới chinh phục được, cho nên con cho phép ba thâu tóm mẹ con, đợi sau khi mẹ xuất viện rồi, chúng ta sẽ thực hành kế hoạch này, ồ, cũng…không được nói cho mẹ biết đấy…..đây là bí mật giữa hai chúng ta, nếu không mẹ sẽ đánh con!”
Tiêu Dật Nhiên nhìn đứa trẻ trước mắt mà khóc dở mếu dở, thật không dám tin đứa trẻ trong lòng anh mới chỉ bốn tuổi, trong đầu không biết là những thứ gì nữa? Trưởng thành quá sớm quá biến thái quá bạo lực rồi?
Anh lắc đầu rồi ôm Tiểu Tiểu Bân trong lòng đặt xuống đất.
“ Tiểu phù thủy này, ba thật muốn tách đầu con ra xem bên trong là cái gì? Tại sao lại ma mãnh đến thế chứ?” Tiêu Dật Nhiên vừa nói vừa đưa tay giả bộ tách đầu cậu nhóc ra.
Nếu như Hạ Lâm biết, con trai cô thông đồng với anh bán đứng cô, thế thì không bị tức chết mới lạ!
Tiểu tiểu Bân cười lùi về sau mấy bước, sau đó nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay: “ Đúng rồi ba, con có việc ra ngoài chút, ba ở bệnh viện chăm sóc mẹ nhé, con đi đây……..” Tiểu Tiểu Bân còn chưa nói hết, đã quay người chạy như bay đi rồi.
Có người phụ nữ và đứa con này thật là điều đẹp nhất trên thế gian này.
……..
Vịnh Tiên Thủy.
Bạch Phi Phi quấn mái tóc dài lên, mấy sợi tóc mái uốn cong ở hai bên, hiện rõ vẻ lẳng lơ đa tình, chiếc váy màu hồng bó sát người càng toát lên thân hình quyến rũ của cô ta.
Nhìn mình đẹp như tiên nữ trong gương, cô ta cười mãn nguyện, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn đi nhanh xuống lầu.
“ Thím Trần, tôi có việc phải ra ngoài, thím nói lại với anh Tử Thành, tối nay tôi không về ăn cơm.” Khi đi đến ngoài cửa, Bạch Phi Phi nói vọng vào bếp một câu. Còn chưa đợi thím Trần trả lời, cô ta đã nhanh chóng mấy hút ngoài biệt thự.