Tổng Tài Gian Ác

Chương 147: Buông mẹ cháu ra



“ Cho cô mười phút, nếu như cô không ra, tôi sẽ đi vào.” Giọng nói của An Tử Thành cương quyết không gì bằng.

Hạ Lâm bực tức: “ Này, con người anh là kiểu gì thế?” Thật là suýt nữa bị hắn chọc cho tức chết mà.

“ Cứ thế đi, tôi đợi cô.” Nói xong An Tử Thành tắt điện thoại, mắt nhìn chằm chằm vào cổng chính của biệt thự.

Hạ Lâm vốn dĩ không muốn để ý hắn, nhưng vẫn sợ hắn lao vào biệt thự làm loạn, thế là cô lao ra khỏi nhà tắm, mặc bộ quần áo ngủ rồi vội vàng xuống lầu.

Trong phòng khách, tiểu Tiểu Bân đang xem hoạt hình, ngoảnh đầu nhìn dáng vẻ vội vã cả Hạ Lâm, bất giác cau mày lại.

“ Mẹ, mẹ đi đâu thế?” Tiểu Tiểu Bân chớp chớp mắt.

“ Ba con còn chưa về phải không? Con ngoan ngoãn ở nhà xem tivi, mẹ đi ra ngoài đi bộ một lát rồi về ngay.” Hạ Lâm vừa nói vừa thay giầy ra ngoài.

“ Ồ, mẹ về sớm nhé.” Nói xong Tiểu Tiểu Bân lại ngoảnh đầu cầm gói bim bim trong tay vừa ăn vừa xem tivi.

Khi Hạ Lâm ra đến bên ngoài, trạng thái của An Tử Thành có chút không bình tĩnh, hắn buồn bực ngồi trong xe, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác.

“ Này......chuyện gì thế?” Hạ Lâm bước nhanh đến bên xe, có chút phiền phức gõ gõ cửa sổ xe.

An Tử Thành ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, trong khoảnh khắc cảm thấy rạo rực, hắn nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống xe, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt không kiềm chế nổi cảm xúc của mình.

Khuôn mặt này khiến hắn ăn năn hối lỗi năm năm, khuôn mặt này khiến hắn ngày nhớ đêm mong năm năm qua.

Lúc này lời trong cổ họng như bị nghẹn lại, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, bây giờ một chữ cũng không bật ra được, chỉ đứng sững ở đó nhìn cô.

Hạ Lâm nhìn thần sắc hắn có chút kỳ lạ, “ Này, rốt cuộc anh có việc gì? Không có gì tôi quay vào đây.” Nói xong quay người định đi.

“ Gia Lệ.......” Nhìn bóng cô định rời đi, An Tử Thành bước lên trên ôm chặt cô từ phía sau.

“ Gia Lệ, anh biết bây giờ nói lời xin lỗi với em đã muộn rồi, anh cũng không hy vọng em có thể tha thứ cho anh, em bây giờ dù cho muốn báo thù anh thế nào cũng được, dù cho muốn mạng của anh anh cũng cam chịu......Gia Lệ......chỉ cần khiến anh biết em vẫn còn sống.......như thế là đủ rồi.......” Đầu hắn nhẹ nhàng dựa trên vai cô, lời nói hạ thấp đến mức có thể.

Hạ Lâm sững người một lát, nghe thấy lời của hắn, trong đầu cô đột nhiên nhói đau, dường như có một vài cảnh tượng lướt qua đầu cô, nhưng chỉ trong chốc lát lại biến mất nhanh chóng.

Cơ thể cứng đờ, cô căng thẳng không biết làm thế nào, một chuỗi câu hỏi thắc mắc lần lượt hiện ra trong đầu cô, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra được sự việc, có điều.........ý của anh ta là.........anh ta là ba của Tiểu Tiểu Bân?

Chính là người đàn ông mà năm năm trước đã tàn nhẫn vứt bỏ mẹ con họ?

“ Lúc đó.....tại sao anh vứt bỏ chúng tôi?” Lời nói này nghẹn trong tim Hạ Lâm đã rất lâu rồi, cuối cùng cũng đến lúc nói ra.

Vòng tay An Tử Thành ôm cô buông thõng ra, cảm giác có chút khó hiểu, lời của cô là ý gì chứ?

“ Em.......không còn nhớ nữa?” Hắn không nói gì thêm, hỏi dò một câu, lẽ nào......

Hạ Lâm nhắm mắt lại, không thể tưởng tượng được năm năm trước mình có duyên nợ gì với người đàn ông này.

“ Năm năm trước, không biết xảy ra chuyện gì, tôi mấy trí nhớ, việc trước đây đều không nhớ nữa.” Cô lạnh lùng nói.

Nghe thấy những lời này, An Tử Thành vô cùng ngạc nhiên, ôm cô càng chặt hơn, thì ra tin tức năm năm trước Hàn Gia Lệ chết chỉ là do một tay Tiêu Dật Nhiên tạo dựng nên mà thôi, hắn dẫn dắt cô không còn trí nhớ rốt cuộc lừa cô chuyện gì chứ?

Trong lòng hắn lúc này hết sức phẫn nộ, thật muốn ngay lập tức tìm Tiêu Dật Nhiên rồi hỏi cho ra nhẽ.

Nhưng....đối với cô......hắn cũng có những suy nghĩ riêng của mình, cô đã quên hết tất cả kí ức, thế thì.....để cho tất cả mọi chuyện chôn vùi đi, chỉ cần hắn không nói cô cũng sẽ không biết.

Vậy thì hắn còn có cơ hội không? Dùng toàn bộ cuộc đời còn lại của mình để bù đắp cho những tổn thương đó? Hắn còn có tư cách này không?

“ Gia Lệ.......cho anh một cơ hội nhé...........”

Hạ Lâm định thần lại đẩy tay hắn ra, đầu óc rối loạn khiến cô không hiểu ra làm sao: “ An Tử Thành.........anh bây giờ có tư cách nói lời này không? Anh đã có vợ rồi!”

Vằn mắt An Tử Thành đỏ lên, hắn bước lên trước có chút kích động: “ Anh có thể lập tức li hôn.”

“ Nhưng.........” Hạ Lâm có chút bối rối, cô thậm chí còn chưa hiểu rõ rốt cuộc đầu đuôi câu chuyện là như thế nào.

“ Em có yêu Tiêu Dật Nhiên không?” Hắn cuối cùng vẫn kéo mình trở về hiện thực, dù sao cô bây giờ là vợ của Tiêu Dật Nhiên, muốn mọi chuyện trở về như lúc bắt đầu không phải dễ dàng gì.

Hạ Lâm hơi ngạc nhiên nhìn hắn: “ Tôi đã nói tôi muốn thử ở bên cạnh anh ấy, anh ấy đợi tôi lâu như thế rồi, tôi không thể để anh ấy thất vọng.”

Nghe thấy lời này, An Tử Thành cảm thấy không đúng lắm: “ Hai người........không phải đã kết hôn rồi sao?”

“ Làm gì có? Chỉ là dự định sẽ ở bên nhau mà thôi.......” Hạ Lâm bối rối, cô chỉ biết cô không thể có lỗi với Tiêu Dật Nhiên, dù sao, người đàn ông đó, đối tốt với cô khiến cô xót xa.

Vừa nghe lời này, An Tử Thành hết sức kích động, bước lên trước giữ lấy hai vai cô, không kiềm chế được sự hân hoan sung sướng trong mắt: “ em thật sự không phải vợ của Tiêu Dật Nhiên sao?”

Hạ Lâm đẩy hắn ra, lùi về sau mấy bước: “ Không được, giữa chúng ta không thể được, tôi không thể để Tiêu Dật Nhiên vì tôi mà buồn, không được..........sự việc đã đến bước này rồi, chỉ có thể tiếp tục như thế, anh đã có gia đình của anh rồi, đừng chia năm xẻ bảy ra nữa.”

Nghe thấy lời cô nói, tim An Tử Thành như có ngàn dao đâm, dù cho kết thúc hắn cũng đã nghĩ đến từ lâu, có điều lần này, hắn sẽ dốc sức toàn lực.

“ Gia Lệ..........” An Tử Thành nhìn cô bước lên trước mấy bước, tình cảm năm năm luôn chôn dấu trong lòng quá sâu nặng.

Hạ Lâm vội đưa tay đẩy hắn ra: “ Anh đừng nói nữa, đừng gọi tôi là Hàn Gia Lệ, tôi bây giờ là Hạ Lâm, tôi còn không nhớ tên Hàn Gia Lệ đó, cho nên anh coi như cô ấy chết rồi đi.” Nói xong, Hạ Lâm quay người định đi.

An Tử Thành cũng không ngăn được cô, bước lên trước đưa tay kéo cô ôm vào lòng: “ Gia Lệ......em đừng đi.......em biết năm năm này anh sống thế nào không? Mỗi ngày đều tưởng tượng có thể gặp được em lần nữa, anh biết cả đời này em cũng không thể tha thứ cho anh, nhưng ít nhất......cho anh một cơ hội nhé? Để anh bù đắp cho em.........”

Hạ Lâm bị hắn ôm chặt, lồng ngực cảm thấy khó thở, cô ra sức đẩy hắn ra: “ Anh buông tôi ra.........”

“ Không........Anh không muốn..........Gia Lệ..........” Hắn càng ôm càng chặt, hận không thể nhét cô vào trong cơ thể mình.

Đúng lúc này, An Tử Thành đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang ấn vào mông hắn.

Hắn nghi ngờ, ngoảnh đầu đang muốn xem rốt cuộc là chuyện gì..........

“ Xấu xa, buông mẹ cháu ra, nếu không mông chú sẽ nở hoa đấy!” Tiểu Tiểu Bân cong môi ngẩng đầu mặt đầy vẻ nghiêm túc nhìn An Tử Thành, khẩu súng trong tay đang dí sát vào mông hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.