Tổng Tài Gian Ác

Chương 154: Mau đuổi theo



Trong căn phòng tối đen, Hạ Lâm mở hé mắt nhìn, trong đầu đau đớn ê ẩm, cô đưa tay muốn day hai thái dương của mình, nhưng phát hiện mình đang bị chói trên một chiếc cột.

Trong đầu tỉnh táo hơn rất nhiều, cô mở trừng mắt, hoảng sợ nhìn xung quanh.

Tại sao......cô cảm thấy nơi này quen thuộc như thế? Hình như trước đây đã từng trải qua, cô ra sức lắc đầu cố gắng nhớ lại tất cả những việc xảy ra.

“ Lạch cạch!” Đúng lúc này, đèn điện trong phòng đột nhiên có người bật lên, Hạ Lâm ngẩng đầu nhìn sợ hãi. Nơi này giống một nhà kho cũ, xung quanh chất đầy những thùng dầu to.

Hai tay cô ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi sợi dây thừng đó, đúng lúc này, đột nhiên có hai người đàn ông từ ngoài cửa bước vào.

Hạ Lâm ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bọn họ.

“ Hàn tiểu thư, đừng cố chấp nữa.” Lão An chống gậy chầm chậm bước đến trước mặt cô, ánh mắt đầy tà khí cúi đầu nhìn cô.

Hạ Lâm nhìn hai người đó cau mày hỏi: “ Các người là ai?”

Dương Trung đứng bên cạnh Lão An, nhìn Hàn Gia Lệ cười khẩy mấy tiếng: “ Hàn tiểu thư, năm năm rồi không gặp, cô không nhận ra tôi nữa sao?”

Nghe thấy lời này, Hạ Lâm nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm nhìn Dương Trung, trong đầu lại xuất hiện vài cảnh tượng, đầu đau như búa bổ, cực kỳ khó chịu.

“ Ông...... các ông rốt cuộc là ai? Năm năm trước các người đã làm gì tôi?” Tâm trạng Hạ Lâm hơi hoảng loạn, sau đó nhìn Dương Trung, người đàn ông này, ánh mắt rất quen.

“ Ha ha..........” Lão An cười điên cuồng nhìn cô: “ Năm năm trước cô nên chết rồi, có điều cũng giống như hôm nay, tôi sẽ không để cô tiếp tục sống trên thế giới này đâu.” Ông ta có chút rồ dại, vì người phụ nữ này, mới khiến cho Phi Phi không có được hạnh phúc.

Hạ Lâm vẫn nghi ngờ nhìn hai người đó, khó hiểu nói: “ Tôi và các người không thù không oán, rốt cuộc các người muốn gì? Còn cả năm năm về trước, các người đã làm gì?”

Lão An ngẩng đầu lên, hai mắt sắc lẹm trừng lên nhìn Hạ Lâm, sau đó lại cười một cách điên cuồng: “ Dù sao cô cũng sắp chết rồi, thế thì hôm nay tôi sẽ đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho cô, để cô xuống dưới địa ngục chết cũng an tâm chút.”

“ Sự thật......” Hạ Lâm cúi đầu lẩm bẩm trong miệng, trong não giống như có nghìn vạn con giun đang bò lổm ngổm vậy.

Lão An cười gian manh, nhìn cô đầy nguy hiểm: “ Năm năm trước, An Tử Thành thực ra không hề muốn hại cô, tất cả đều chỉ là kế hoạch mà bọn ta sắp đặt mà thôi. Vì cô, hắn bị ép lấy Bạch Phi Phi, khi tìm được cô, cô lại nhẫn tâm đâm hắn một nhát dao. Còn cả việc đứa con, việc Bạch Phi Phi cố tình lăn xuống cầu thang, tất cả chuyện này đều là kế hoạch của bọn ta! Bọn ta tính nhầm đó là, không ngờ hồi đó cô lại không chết!”

Từng lời từng chữ của ông ta, dường như đâm thẳng vào tim Hạ Lâm, cô nắm chặt hai tay lại, con ngươi như tóe ra lửa, nghe thấy lời của ông ta, những kí ức trong đầu đang nhói lên đau đớn từng chút từng chút một.........

Cô không dám tin lắc lắc đầu, khoảnh khắc này toàn bộ kí ức đã trở lại, trong đầu không ngừng hiện ra những đoạn kí ức đã quên đó.......lúc này trái tim cô dường như đang gỉ máu......

“ Không.......nói như thế........ An Tử Thành trước nay chưa bao giờ muốn giết tôi? Tất cả đều là do các ông làm sao?” Hạ Lâm dường như không dám tin, bọn họ ngày đó, luôn sống trong hiểu lầm mà làm hại đối phương.

“ Ha ha..........” lão An cười càng điên dại hơn: “ Không sai, hắn yêu cô tuyệt đối, đến nỗi năm năm nghĩ rằng cô đã chết, hắn giữ mình năm năm, điều này đối với một người đàn ông mà nói, thực sự không dễ mà làm được.”

Lúc này tim Hạ Lâm như có dao cứa, năm năm trước, cô không tin, tại thành kết cục sau này, cô thậm chí còn nói với hắn đứa con đó không phải của hắn.

“ Tôi thật ngốc, tôi còn nói với anh ấy đứa con đó.......không phải của anh ấy........cho nên anh ấy mới đối xử với tôi như thế.........” Cô quỳ xuống đất, đau đớn lẩm bẩm tự nói trong miệng.

Lão An nhìn bộ dạng đau khổ của cô, lão ta cười càng biến thái hơn, ông ta chính là muốn kết cục này, dù cho chết, ông ta cũng muốn cô chết đau khổ hơn bao giờ hết.

“ Điều nên nói tôi cũng đã nói cả với cô rồi, bây giờ tôi nhất thiết phải giết chết cô.” Lão An chống gậy từ từ tiến lại gần Hạ Lâm, những tia máu quỷ dữ hằn lên trong mắt ông ta.

Đúng lúc này, cửa phía đông của nhà kho đột nhiên bị người đạp ra.

Ba người sững lại, lập tức nhìn về phía cửa đó.

An Tử Thành nắm chặt hai tay lại, toàn thân tức đến run người, hai mắt căm giận, hận không thể nghiền nát hai người đó thành từng mảnh.

Thì ra, tất cả những chuyện xảy ra năm năm trước đều là âm mưu của An Dương! Hắn thật là ngốc, bị ông ta lừa gạt lâu như thế! Nói như thế.........đứa con trong bụng Hàn Gia Lệ năm đó thật sự là con của hắn? Hắn tự tay giết chết con của mình sao?

Tại sao lại khiến hắn trở nên tàn nhẫn như thế? Vết thương này cả đời này hắn không có cách nào mà bù đắp lại cho cô.........

“ Ha.........không ngờ mày cũng đến rồi, là muốn cùng chết sao?” Lão An nhìn hắn cười chế giễu, tay cầm gậy bất giác nắm chặt lại.

“ An Dương! Năm năm trước ông khiến tôi mất đi tất cả, tôi sẽ không để yên cho ông đâu.” An Tử Thành nhanh chóng bước đến trước mặt lão ta.

An Dương quay người cầm con dao gọt hoa quả kể lên cổ Hàn Gia Lệ: “ Đừng lại gần, nếu không tao sẽ giết cô ta.” Ông ta uy hiếp hắn, con dao trong tay kề sát vào cổ cô hơn.

Tâm trạng An Tử Thành có chút kích động, hai tay nắm chặt lại: “ Ông buông cô ấy ra, nếu không....... đến xác tôi sẽ không giữ lại cho ông,” trên người hắn toát ra khí chất mạnh mẽ khiến Hàn Gia Lệ có chút sợ hãi.

“ An Tử Thành.......” cuối cùng Hàn Gia Lệ cũng không kiềm được mà cất giọng nói, toàn thân run rẩy sợ hãi.

“ Ha ha.....” Lão An cười càng nham hiểm hơn: “ An Tử Thành, mày muốn đấu với lão tử sao, mày còn non lắm! Dương Trung, chúng ta đi!” Lão An cẩn thận đẩy Hàn Gia Lệ, vừa cầm con dao kề vào cổ cô, vừa chầm chậm đi ra phía cửa.

An Tử Thành thật sự sợ lão ta sẽ ra nay, chỉ có thể trừng mắt nhìn lão ta kẹp cổ cô lùi ra khỏi nhà kho.

“ An Tử Thành, anh đi đi, không cần lo cho tôi........” Hàn Gia Lệ lo lắng hét lên với hắn, dù cho mình có xảy ra chuyện gì, cô cũng hi vọng hắn bình an vô sự.

Hắn nhìn cô mắt đầy hy vọng: “ Gia Lệ, em tin anh, sẽ không sao đâu!” An Tử Thành nhẹ nhàng an ủi cô, sau đó cũng đi theo bọn họ ra ngoài.

“ Mau lên xe!” Lão An gian xảo đẩy vào trong xe, quay đầu biểu thị với Dương Trung.

Dương Trung lập tức nhảy lên xe, sau đó khởi động xe, Lão An đẩy Hàn Gia Lệ vào trong xe, Dương Trung nhấn ga xe, chiếc xe ngay lập tức lao đi.

Vừa nhìn tình hình đó, An Tử Thành cũng nhảy ngay lên xe, đuổi theo chiếc xe phía trước.

Đúng lúc này, một chiếc Ferrari màu vàng đạp chân phanh dừng lại bên đường.

Tiểu Tiểu Bân từ trong xe thò đầu ra ngoài, kéo lại chiếc mũ lưỡi trai ở trên đầu: “ Không Thành, mau đuổi theo, bọn chúng mang theo mẹ đi rồi!” cậu nhóc cuống quýt suýt nữa nhảy ra khỏi xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.