Hàn Gia Lệ đi vào nhà vệ sinh cũng gần một tiếng rồi, bây giờ còn chưa ra, không phải.......
Anh ta căng thẳng, quay người tức tốc đi về phía nhà vệ sinh.
“ Bên trong có người không?” Anh ta cẩn thận gõ cửa nhà vệ sinh nữ, không nghe thấy bên trong có tiếng người trả lời, nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Bên trong nhà vệ sinh có bốn vách ngăn nhỏ, ba vách ngăn còn lại cửa đều mở, chỉ có một vách ngăn cửa đóng chặt.
Anh ta bước lên mấy bước về phía trước cửa, gõ nhẹ vào cái.
“ Gia Lệ, Hàn Gia Lệ, cô ở bên trong phải không?”
Không nghe thấy âm thanh gì ở bên trong, vẻ lo lắng bất an càng hiện rõ trong lòng Tiêu Dật Nhiên.
“ Gia Lệ? Gia Lệ?” Cứ nghĩ đến khả năng xảy ra chuyện, anh ta cuống cuồng đạp cửa mấy cái, cúi đầu ngó xuống khe cửa phía dưới thấy loáng thoáng có vệt máu tươi chảy ra.
Trong người rùng mình một cái, anh ta nhìn máu chảy ra từ căn phòng đó càng ngày càng nhiều, tim như co thắt lại.
“ Gia Lệ, Hàn Gia Lệ, cô làm sao thế, mau mở cửa đi!” anh ta hoảng hốt ra sức đập cửa, bên trong vẫn không có chút tiếng động nào, im lặng một cách đáng sợ.
Tiêu Dật Nhiên chẳng biết làm sao, đành dùng lực giơ chân đạp mạnh một cái.
“ Rầm!” Cánh cửa bị bung ra đổ xuống, đè lên cơ thể nhỏ bé yếu ớt của Hàn Gia Lệ.
Anh ta hoảng loạn đưa tay kéo cánh cửa ra, nhìn thấy Hàn Gia Lệ yếu ớt, mắt nhắm một nửa mơ hồ nhìn anh ta. Váy áo bị xộc xệch, tay phải buông thõng xuống, trên cổ tay có vết rạch, máu nhanh chóng từ cơ thể cô chảy ra ngoài.
“ Cô điên rồi à?” Anh ta gào lên một câu với cô, quỳ người nhanh nhẹn bế cô lên, quay người đi thẳng ra ngoài sảnh lớn.
Đôi mắt tức giận đầy mạch máu đỏ hiện lên nhìn chằm chằm vào cổ tay phải của cô, những giọt máu đỏ rơi xuống đất như những bông hoa diễm lệ.
Cô cảm nhận rõ ràng anh ta đang bế cô, bàn tay run rẩy giơ lên.
“ Để tôi.....chết đi.......” Hàn Gia Lệ bất lực nhìn anh ta lắp bắp nói, giọng nói yếu ớt chỉ có anh ta có thể nghe thấy.
“ Cô im miệng cho tôi! Đi ra ngoài với tôi thì đừng mong chết bên cạnh tôi!!” Tiêu Dật Nhiên gào lên giận dữ, bế cô bước nhanh về phía trước, sải chân đi vào trong chiếc xe dừng bên ngoài cửa khách sạn.
“ An Tổng tài đúng là một nhân tài, tuổi trẻ tài cao mà.” An Tử Thành đứng cười nói chúc rượu với một Lão tổng của một tập đoàn khác.
Bạch Phi Phi lịch sự nhã nhặn khoác cánh tay An Tử Thành liên tục nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ.
Đúng lúc này, trong đại sảnh toàn bộ mọi người đều xúm vào một góc, bầu không khí hết sức căng thẳng.
“ Người phụ nữ đó làm sao thế?”
“ Hình như là cắt cổ tay tự sát.” Xunh quanh bắt đầu xì xào dị nghị.
An Tử Thành và Bạch Phi Phi cau mày quay đầu nhìn về phía đám đông đó.
Chỉ nhìn thấy Tiêu Dật Nhiên ôm một bóng người mặc váy tím chạy vội vã ra ngỏi khách sạn, đằng sau vết máu chảy trên đường bị vết chân dẫm vào loang lổ khắp chỗ.......
“ Xoảng!” An Tử Thành thất sắc nhìn về phía bên đó, ly rượu trong tay rơi xuống đất.
Tim đập mạnh liên hồi.
Cô ta.....tự sát rồi!
Hai tay anh ta nắm chặt lại, trên khuôn mặt đẹp trai có chút bất an, ngay sau đó anh ta hất tay Bạch Phi Phi đuổi theo bóng hai người đi đằng trước đó.
“ Anh Tử Thành!” Bạch Phi Phi gọi với lên, không đứng vững được nữa.
“ Đang yên đang lành, tại sao lại tự sát chứ.”
“ Một cô gái xinh đẹp như thế, thật là đáng tiếc.” Nhìn bóng dáng hai người mất hút ngoài cửa của khách sạn, những tiếng bàn luận xì xầm càng nặng nề hơn.