Tổng Tài Gian Ác

Chương 41: Bố mày thất lạc hai người



Tim đập mạnh mẽ liên hồi. Lần đầu tiên, anh nhìn cơ thể người phụ nữ không mảnh vải che thân như thế.

Anh cố kiềm chế sự bất thường của cơ thể mình, sợ nếu nhìn nhiều sẽ không khống chế được mình, đưa tay với lấy khăn tắm, nhẹ nhàng che lên người cô.

Dầm người trong nước hồi lâu. Cô đột nhiên giơ tay nắm chặt lấy cánh tay của anh: “ Lạnh......lạnh quá........khó chịu quá.”

Vừa nghe thấy những lời này Tiêu Dật Nhiên vội vàng bế cô từ dưới nước lên, Hàn Gia Lệ mệt mỏi nằm trong vòng tay anh, bàn tay nhỏ bé giữ chặt lấy áo sơmi của anh.

Anh khẽ rùng mình, nhìn người con gái trong lòng, mỉm cười, con mèo nhỏ này đủ khiến tim người ta ngứa ngáy.

Tiêu Dật Nhiên đặt cô lên giường, đưa tay kéo chiếc chăn nhưng cô sống chết giữ chặt lấy tay anh không rời, còn nhất định dùng tay của anh đặt lên bầu ngực căng tròn của mình.

Tim anh đập mạnh và loạn nhịp, cho đến khi thuốc hết tác dụng, cô mới từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

Anh cười vuốt mái tóc đen của cô, dịu dàng ấm áp nhìn cô.

Quay người mệt rũ ngả người trên ghế sofa.

......

“ Mĩ Kỳ.”

Một chiếc xe phanh gấp trước cửa Mĩ Kỳ. An Tử Thành không nói câu gì, đẩy cửa xe, lao như bay ra ngoài, theo sau mà Mã Phi và Bùi Hạo Hiên cũng đuổi theo bóng anh ta.

“ Mau gọi người phụ trách đến!” vừa lao vào hắn vừa lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ.

Khí chất mạnh mẽ đủ khiến cho những người có mặt ở đó khiếp sợ.

Rất nhanh sau đó, Lệ Thư đi giày cao gót, cơ thể phốp pháp đi từ trong đám đông ra.

“ Ai dám làm loạn ở địa bàn của Lệ Thư đấy?”

“ Cô là người phụ trách?” An Tử Thành mắt quắc lên đầy nguy hiểm nhìn Lệ Thư.

Lệ Thư cảm giác như có luồng gió lạnh thấu xương, cảm nhận được con người này không hề đơn giản. Vội vàng bước lên cười trừ: “ Ai ya sếp, đừng nóng mà, những cô gái ở chỗ chúng tôi đều xinh tươi như hoa, nõn nà như ngọc, tôi gọi các cô ấy lên, các anh cứ từ từ chọn.”

Lệ Thư quay người đang định đi, nhưng đã bị Mã Phi giơ tay xách lại.

Quay người kéo cô ta đến một căn phòng, đạp cửa, đẩy cô ta vào trong.

Lệ Thư bị dọa cho toàn thân run rẩy, lồm cồm bò dậy, gắng gượng cười trừ nói: “ Ai ya, sếp, có chuyện gì cứ từ từ nói.”

“ Mày nghe cho rõ, bố mày bị thất lạc hai người, tao biết là ở chỗ chúng mày, không muốn chết thì mau giao lại đây.” An Tử Thành mắt trợn trừng nhìn cô ta đầy uy hiếp.

“ Ông......người.....người nào ạ? Tôi ở đây người đẹp quá nhiều, hay là tôi gọi bọn họ ra đây, ngài từ từ chọn?” Lệ Thư chột dạ lau lau mồ hôi lạnh, làm trò mua bán với Bạch Phi Phi con đàn bà này thật đúng đen đủi, ruột cũng xanh cả vào.

“ Đừng giả bộ dạng không biết gì với tao, nếu như bọn họ thiếu một sợi tóc, tao sẽ vứt mày sang San Francisco làm mồi cho sói đấy!” An Tử Thành tức đến nỗi yết hầu chuyển động lên xuống, con ngươi như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.

Lệ Thư bị dọa cho vỡ mật: “ Hai......hai người đẹp đó đã không còn ở đây nữa rồi!”

Vừa nghe câu nói này, An Tử Thành tức giận túm lấy cổ áo cô ta kéo cô ta đến trước mặt mình: “ Mày là đồ khoón nạn! Mày đưa người đến đâu rồi?”

Lệ Thư bị dọa cho toàn thân run lẩy bẩy: “ Bạch Phi Phi chạy rồi. Còn có một.....còn có một người.......bị một người đàn ông đưa đi rồi.” giọng nói Lệ Thư càng lúc càng lí nhí, cô ta không dám bán đứng ông chủ của mình.

An Tử Thành túm chặt cổ cô ta càng ngày càng chặt, hai con ngươi như phun ra lửa vậy: “ Đó là tên nào?”

“ Cái đó.....là một người đàn ông, tôi không quen biết.” Lệ Thư đau khổ thở hổn hển.

An Tử Thành xiết chặt tay dùng lực một cái, sắc mặt Lệ Thư trắng bệch, gân xanh nổi hết lên, rất nhanh đã không còn động đậy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.