Còn chưa đọc xong, mặt Hàn Gia Lệ đã đỏ như con tôm luộc, không biết tối qua cô làm gì mà đến kinh nguyệt cũng bị hắn ta nhìn thấy rồi.
Cô cúi đầu kiểm tra cơ thể mình, ngờ vực nhìn chiếc quần lót và băng vệ sinh đã bị thay, lẽ nào.....băng vệ sinh là do hắn dán?
“ Thật là mất mặt!” Cô xấu hổ đưa tay vỗ vỗ vào đầu mình, hận không thể đập đầu chết ngay, xuống dưới mang quần và thảm lông cừu ở xe của anh ta cho vào máy giặt.
Kết quả hiện rõ.....chiếc thảm lông cừu quý giá không xù bị máy giặt giằng xé, quần dài nhăn nhúm.
Đi ra khỏi phòng, trong biệt thự không có ai, chỉ có thím Trần đang ở trong bếp không biết đang nấu món gì.
Thím Trần là người gốc ở đây, thuần phác giản dị, nhưng nấu ăn cực kỳ ngon, mỗi khi nhìn vào mắt mọi người cười rất thân thiện.
“ Thím Trần, mọi người đâu rồi ạ?” Hàn Gia Lệ vừa đi xuống cầu thang vừa nhìn Thím Trần nói.
Bóng dáng bận rộn của thím Trần từ trong bếp thò đầu ra, hiền hậu cười vẫy vẫy tay về phía cô.
“ Hàn Tiểu Thư, cô tỉnh rồi? thiếu gia bảo tôi hầm tổ yến bồi bổ cho cô, mau xuống ăn đi.”
“ Cảm ơn thím Trần!” Hàn Gia Lệ lễ phép trả lời, nhanh chân bước xuống, nhưng đúng lúc này, gót chân đột nhiên trượt một cái, Hàn Gia Lệ không đứng vững mất thăng bằng ngã lăn từ trên cầu thang tầng hai xuống.......
“ A........” trong biệt thự vang lên tiếng hét kinh hoàng, sau đó chìm vào tĩnh mịch một cách đáng sợ.
Nghe thấy tiếng hét đó, bát canh tổ yến trong tay thím Trần rơi xuống đất, lập tức chạy ra khỏi phòng bếp, Hàn Gia Lệ đã ngất ở chiếu nghỉ cầu thang tầng một, trên trán do bị va đập mạnh nên có vết máu chảy ra.
“ Hàn tiểu thư..........” Thím Trần hoảng sợ hét lên, ra sức lắc người Hàn Gia Lệ.
“ Hàn tiểu thư, cô tỉnh lại đi, công không sao chứ? Tỉnh lại đi.........” Thím Trần lo lắng bất an, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.
Trong chiếc BMW màu đỏ không xa, Bạch Phi Phi nhíu mày, nhìn cảnh tượng Hàn Gia Lệ ngã xuống tầng một qua cửa sổ, khóe miệng nhếch lên cười nham hiểm.
Vừa nãy cô ta tranh thủ thím Trần không chú ý, lén lút đi vào biệt thự, ở chiếu nghỉ tầng hai đổ cả một bình dầu Kim Long.
“ Hàn Gia Lệ, đây chính là hậu quả của việc động đến tôi!” Cô ta cười gian xảo, sau đó khởi động xe nhanh chóng rời khỏi Vịnh Tiên Thủy.
...........
Trong phòng họp tập đoàn An Dương.
Trong phòng họp lớn, mấy vị lãnh đạo của công ty ngồi quanh chiếc bàn tròn to rộng, bầu không khí yên lặng có chút đáng sợ, dường như ở tập đoàn đang đợi nhân vật quan trọng nào đó.
Trên vị trí ở phía đầu của bàn họp vẫn để trống, ngay sau đó An Tử Thành cầm một tập tài liệu, biểu cảm nghiêm khắc, đi vào vị trí phía đầu đó ngồi, Mã Phi cũng đi theo sau, ngồi ở phía sau của An Tử Thành.
“ Rầm........” đứng ở ngay trên đầu, An Tử Thành hầm hầm đập tập tài liệu đó xuống bàn.
“ Resort nghỉ dưỡng màu xanh là ai đang làm?” An Tử Thành tức đến nỗi ngực phập phồng, mắt như mắt sói chằm chằm quét một lượt những người ngồi quanh bàn.
Trong phòng họp im phăng phắc, đến hơi thở cũng nghe rõ, mấy giây sau đó........
“ Tổng tài......là....là tôi.” Một người phụ nữ khoảng trên dưới hai năm hai sáu tuổi run rẩy từ vị trí ngồi đứng lên.