“ Đừng lo lắng thím Trần, sẽ không sao đâu.” An Tử Thành an ủi vỗ vỗ vào bả vai thím Trần, trên mặt lóe lên vẻ nghi ngờ, đang bình thường tại sao đột nhiên lại ngã từ trên cầu thang xuống chứ? Không phải sự cố ngoài ý muốn đấy chứ......”
“ Vâng vâng, Hàn tiểu thư phúc to mệnh lớn, nhất định sẽ không sao.” Thím Trần vừa khóc vừa lau nước mắt.
Biểu cảm trên mặt An Tử Thành trầm xuống, hắn nghiêng đầu lạnh lùng nhìn cánh cửa đóng chặt của phòng cấp cứu, đột nhiên nghĩ ra gì đó......
“ Thím Trần, Phi Phi cô ta đã quay về chưa?” An Tử Thành nhìn thím Trần nheo mắt lại.
Thím Trần vội vàng gật đầu: “ Vâng, Bạch tiểu thư hình như thật sự tức giận, sau khi rời đi vẫn chưa quay về.”
Đúng lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên bị người đẩy ra, một bác sĩ mặc áo blue trắng nhìn bọn họ kéo khẩu trang xuống.
“ Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?” An Tử Thành bước đến trước mặt ông ta, nét mặt căng thẳng hồi hộp hỏi.
“ Hơi bị chấn động đầu và bắp chân bị trật xương, không nguy hiểm đến tính mạng, có điều mời người nhà lập tức làm thủ tục để người bệnh nhập viện.” Nói xong, bác sĩ tiếp tục đeo khẩu trang quay người đi.
An Tử Thành cuối cùng cũng thở phào một hơi, quay người nhìn Mã Phi: “ Mã Phi, cậu giúp tôi đi làm thủ tục nhập viện, tôi cần phòng bệnh Vip tốt nhất, phòng năm sao tốt nhất có y tá và bác sĩ chuyên gia tốt nhất!”
“ Vâng! Thành Gia.” Mã Phi quay người đi đến quầy phục vụ, trong lòng vẫn thắc mắc, tình cảm con người thật là thứ khó hiểu, trước đây không lâu hai người còn như kẻ thù không đội trời chung, bây giờ đã lại tim liền tim rồi.
“ Thiếu Gia, tôi quay về hầm chút cháo, rồi mang đến cho Hàn tiểu thư.” Thím Trần có chút lo lắng nhìn phòng cấp cứu.
“ Thím về trước đi.” An Tử Thành vẫy vẫy tay với thím Trần. Thở dài một hơi, đang định vào thăm Hàn Gia Lệ, nhưng đúng lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên.
Lấy điện thoại ra nhìn, là Lão An gọi đến, trong lòng đã mệt lại thêm bao nhiêu phiền phức, ngoài có chuyện gấp ra, Lão An thông thường sẽ không gọi cho hắn ta. Lần này, lại là chuyện gì nữa đây?
Do dự một lúc, hắn vẫn ấn nút nghe: “ Ba, có chuyện gì thế?”
Trong điện thoại chuyển đến âm thanh một người con gái khóc nức nở, An Tử Thành đang khó hiểu, giọng nói nghiêm khắc của lão An vang lên: “ Cho con 20 phút, lập tức quay về Vịnh Tiên Thủy cho ba, lão tử tính sổ với con.”
“ Ôi, ba!” tút tút........còn chưa nói xong, Lão An đã ngắt điện thoại.
An Tử Thành nhắm mắt lắc lắc đầu, ném chiếc điện thoại lên ghế băng dài ngoài hành lang bệnh viện, lưng dựa vào tường, cúi đầu, ngón tay đan vào tóc.
“ Thành Gia, sao thế?” Mã Phi sau khi làm thủ tục sau quay lại, nhìn bộ dạng mặt mày ủ rũ của An Tử Thành, có chút kỳ lạ.
An Tử Thành ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn Mã Phi: “ Lão già quay về rồi, tôi bây giờ phải quay về ngay, cậu ở lại bệnh viện chăm sóc cô ấy, 24h không được rời đi, nếu như cô ấy mất một sợi tóc tôi sẽ tính sổ với cậu.” Nói xong vỗ vỗ vai Mã Phi, cầm điện thoại lao như bay ra ngoài cổng viện.
“ Yên tâm đi Thành Gia.” Mã Phi quay lại phòng cấp cứu, gọi người chuyển Hàn Gia Lệ đến phòng bệnh VIP. Nhớ lại lời An Tử Thành dặn dò, anh ta không dám lơ là, chuyển một chiếc ghế, 24h liên tục chăm cô.
..........
An Tử Thành quay về đến Vịnh Tiên Thủy thì thấy Bạch Phi Phi đang bám chặt vào cánh tay Lão An mà khóc đau lòng.
“ Bác An, con thấy con và anh Tử Thành vẫn nên hủy bỏ hôn ước, anh Tử Thành đã có người mà anh ấy thích rồi.” Bạch Phi Phi lau nước mắt mếu máo nói.