Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Chương 4: “phó Tổng Nhà Bên Không Hề Trộm”





Trong phòng tổng thống đột nhiên lâm vào không khí trầm mặc.
Trầm mặc là Khang Kiều của đêm nay*.*một câu thơ trong bài thơ Tạm Biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma.
Phó Bách Diễn mị mị mắt, nghiến răng cấm hỏi: “Cậu, có thái độ gì đây?”
Không sai, đúng như anh nghĩ đấy.
Tô Cảnh Nhan dùng ánh mắt ám chỉ hắn, nhưng ngoài miệng lại tiếp tục có lệ: “Ờ ờ, vừa lòng vừa lòng.”
Phó tổng giận dữ: “Giọng điệu này của cậu lại là gì hả?”
Nghe thấy vô cùng cực kỳ có lệ và không tôn trọng hắn! Chẳng lẽ dáng người của hắn vẫn chưa đủ hấp dẫn hay sao?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Cảnh Nhan vẻ mặt bình tĩnh, vì thế biểu tình của Phó tổng dần dần trở nên do dự.
Hắn chậm rãi thấp hèn cái đầu cao quý, ánh mắt từ cơ ngực nẩy nở rắn chắc lướt xuống dưới.
Dáng người của hắn không phải khá đẹp…… sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ tiểu chim hoàng yến không thích dáng người cường tráng hữu lực?
Mắt thấy Phó tổng bắt đầu tự mình rối rắm lên, Tô Cảnh Nhan cắn cắn môi dưới, thoải mái hào phóng mà cởi dây lưng áo tắm: “Phó tổng, ngài muốn tiếp tục nói chuyện phiếm hay là?”
Lọt vào tầm mắt là một khung cảnh mỹ diễm, Phó Bách Diễn giật giật hầu kết, ba bước làm thành hai bước đi đến mép giường, cúi người nắm lấy mắt cá chân trắng nõn kéo về phía mình.
“Nam nhân, cậu đang khiêu khích tôi?”
“Hôm nay Phó tổng muốn dùng tư thế nào?” Tô Cảnh Nhan cố gắng bỏ qua lời kịch play làm hắn cảm thấy thẹn, vươn ngón tay hơi lạnh vuốt ve vành tai mỏng: “Hay là tư thế mới?”
“Cậu muốn tư thế nào?” Giờ phút này, Phó Bách Diễn tâm viên ý mã, dù thầm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng hắn vẫn dễ dàng bị người trước mặt đang quần áo nửa che nửa hở câu dẫn.
Nụ cười xinh đẹp như mặt hồ gợn sóng, Tô Cảnh Nhan nhẹ nhàng chống hắn: “Hôm nay chỉ có thể làm một lần, ngày mai em còn có việc.”
“Một lần?” Phó tổng nhíu mày: “Không đủ.”
Đây là đang xem thường năng lực của hắn sao?
“Vậy tối đa là hai lần nhé.” Tô Cảnh Nhan vươn hai ngón tay trắng nõn thon dài.
Tuy rằng, màn Hoa Sơn luận kiếm tối qua làm hắn cảm thấy thực sảng, nhưng mà những chuyện này không thể làm quá độ.
Dù sao ngày mai hắn còn có một buổi tọa đàm, phải đứng suốt hơn hai tiếng, hắn cũng không muốn đứng ở trước mặt mấy trăm học sinh mà không khép được chân.
“Không được, ít nhất ba lần —— chờ chút, cậu đang mặc cả với tôi đấy à?” Phó tổng nói nửa chừng mới phục hồi tinh thần lại.

Làm càn! Một con chim hoàng yến bị hắn bao dưỡng, thế mà lại có gan ra lệnh cho hắn chỉ có thể làm hai lần?
Tô Cảnh Nhan không kiên nhẫn nổi: “Chỉ hai lần, rốt cuộc có làm hay không? Không làm thì em đi.”
Phó Bách Diễn lập tức lấy tay ấn người về giường.
Hai người mặt đối mặt, gần đến mức hơi thở giao hòa, Phó tổng không biết thế nào mà lại dễ dàng thỏa hiệp.
“Hai lần thì hai lần.” Phó Bách Diễn như giận dỗi mà lẩm bẩm một tiếng, bỗng nhiên lại gợi lên khóe môi, thâm trầm nói: “Nam nhân, ngồi lên trên ——”
“Ngồi lên trên tự mình động!” Trong chớp nhoáng, Thầy Tô có được năng lực đọc thuộc và viết chính tả bài “Trích Lời Bá Tổng”, kịp thời mở miệng ngăn chặn lời kịch mà Phó tổng sắp nói ra.
Phó tổng tài:??? Cướp lời kịch của tôi?
Thầy Tô: Đọc lời kịch bá tổng, làm bá tổng không còn lời nào để nói!
Tô Cảnh Nhan khẽ nhướng mày, trên eo dùng sức, thuận lợi nông nô xoay người: “Phó tổng, chúng ta thương lượng một chuyện, về sau ở thời điểm này nên ít nói lại, có được không?”
Hắn đã từng sầu lo việc Phó tiên sinh ở trên giường quá ít nói, hiện giờ lại cảm thấy có chút ăn không tiêu.
“Ít nói lại?” Phó Bách Diễn một tay nắm lấy vòng eo mềm dẻo kia, ánh mắt sâu thẳm: “Được.”
Vừa dứt lời, Thầy Tô đã bị Phó tổng nói ít làm nhiều một chiêu chế địch.
……
Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học cường đại đúng giờ đánh thức Phó Bách Diễn.
Ý thức thanh tỉnh, hắn cho rằng khi mình vừa thức giấc sẽ nhìn thấy một gương mặt nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu đang ngủ say, sau đó sẽ tới một cái hôn môi ướt át.
Mặc dù, hắn sẽ không cho phép tiểu chim hoàng yến hôn môi hắn, nhưng nghe nói tiểu tình nhân nhà người ta đều là như thế này.
Nhưng giây tiếp theo, Phó tổng trợn hai mắt liền phát hiện, chăn gối bên cạnh trống rỗng, đưa tay qua sờ, thậm chí ngay cả dư ôn đã không còn.
Trong lòng hắn không lý do mà sinh ra bực bội, nào có tiểu tình nhân chạy còn nhanh hơn cả kim chủ?
Phó Bách Diễn cau mày đứng dậy, chăn mỏng đắp trên người chảy xuống, lộ ra mấy vết cào mới mẻ trước ngực.
Móng vuốt của tiểu dã miêu xem ra rất sắc bén, tối qua ở dưới thân hắn vừa khóc vừa kêu, sướng muốn chết ấy chứ?
Quả nhiên, kim chủ chất lượng tốt như hắn đây, thực sự là đốt đèn lồng tìm khắp vũ trụ cũng tìm không ra.
Lòng tràn đầy tự tin và đắc ý, Phó tổng bước xuống giường, ánh mắt lướt qua căn phòng, dừng lại trên ngăn tủ đầu giường.
Trên ngăn tủ đặt một xấp tiền mặt, đè lên một tờ giấy.
Tiểu dã miêu để lại cho hắn?
Phó Bách Diễn tâm tình sung sướng mà cười một tiếng, thuận tay rút tờ giấy kia ra.
Ba giây sau, bên trong phòng tổng thống xa hoa truyền đến tiếng gầm đầy giận dữ: “Nam nhân, cậu chờ đấy!”
Đáng chết, tiểu chim hoàng yến thế mà dám xem hắn như vịt bán mông!
【 Tối qua, Phó tổng phục vụ không tệ lắm, thỉnh bớt kiêu bớt nóng lại, lần sau tiếp tục nỗ lực hơn ~ phí dụng hai lần phục vụ đặt ở trên bàn, dư lại không cần thối, xem như tiền boa nha ~
A đúng rồi, 6217*******1286, đây là tài khoản ngân hàng của em, làm phiền Phó tổng đúng hạn chuyển khoản nga, lần sau lại hẹn ~】
Thầy Tô, gương mặt đại diện tân truyền của đại học A, hôm nay mở buổi tọa đàm, chỗ ngồi khó cầu, toàn trường chật kín.
Tuy rằng đại bộ phận học sinh đang ngồi đều là hướng về phía nhan giá trị mà đến, nhưng cũng không gây trở ngại Thầy Tô ở trên bục giảng rộng ba thước đĩnh đạc giảng giải, phát ra mị lực của tri thức.
Buổi tọa đàm với chủ đề “Lý Luân Thông Tin” kéo dài gần 90 phút, toàn bộ bài giảng không ngừng mang đến năng lượng cao, tới lúc sắp kết thúc vẫn khiến nhiều người chưa đã thèm.
Dựa theo thường lệ, thầy Tô sẽ ở lại hai mươi phút để trả lời câu hỏi.
“Thầy Tô! Em có một câu hỏi vô cùng quan trọng!” Một nam sinh ngồi ở hàng ghế giữa đột nhiên giơ tay lên.
Tô Cảnh Nhan nâng tay: “Mời.”
Nam sinh đứng lên: “Câu hỏi này, là em thay bạn của bạn gái em hỏi.

Xin hỏi thầy Tô đã có bạn gái chưa?”
“Á á á!” Học sinh đang ngồi nháy mắt bắt đầu ồn ào.
Vấn đề này tuyệt đối không phải chỉ có một hai học sinh muốn biết, nhưng sau hôm có học sinh hỏi cùng câu hỏi đã bị thầy Tô ra ba bài tập đến mức bỏ mình, không còn ai dám hỏi công khai như vậy nữa.
Dù sao, lớp thầy Tô nổi tiếng gần xa với tỷ lệ phần trăm bị thi rớt.
Ngay lúc các bạn học suy đoán thầy Tô lại muốn dùng cùng chiêu phản sát thì trên bục giảng, vị thầy giáo trẻ tuổi lại nâng lên bàn tay xinh đẹp, đỡ đỡ mắt kính kim khung, khẽ cười nói: “Vấn đề cá nhân của tôi, mọi người cảm thấy hứng thú như vậy sao?”
“Đúng! Vô cùng cảm thấy hứng thú!” Dưới bục giảng, mọi người trăm miệng một lời.
Có người hét lớn: “Ai nha! Thầy Tô, thầy cứ nói là có hay không đi! Như vậy cũng giúp cho tất cả các cô trò yêu thầm thầy hết hy vọng nha, a ha ha ha!”

Lúc này, ban lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu có chút luống cuống, chủ nhiệm Cao nhìn về phía bục giảng liều mạng đưa mắt ra hiệu, ý bảo Tô Cảnh Nhan nhanh nhanh bỏ qua đề tài này.
Nhưng trong nháy mắt, Tô Cảnh Nhan bỗng nhiên nhớ tới Phó tiên sinh.
Khoảng hai tuần trước, Phó tiên sinh rất là lơ đãng mà hỏi hắn một câu: “Có bìa tạp chí kinh tế tài chính muốn làm một kỳ ký sự gia đình, em có muốn tham gia không?”
Lúc ấy hắn trả lời là ——
“Điệu thấp, điệu thấp nha Phó tiên sinh.

Em chỉ muốn làm một người nam nhân đứng sau một người nam nhân thành công thôi, mấy chuyện phỏng vấn này, vẫn là giao cho Phó tiên sinh đẹp trai đi.”
Không tổ chức hôn lễ, không công khai thân phận của hắn, người ngoài đều cho rằng đây là ý của Phó Bách Diễn, nhưng trên thực tế, là hắn đề nghị làm như vậy.
Mà Phó tiên sinh cũng thật sự làm theo lời hứa trước khi kết hôn, tôn trọng hết thảy ý nguyện của hắn.
“Thầy Tô! Thầy Tô! Thầy Tô!” Tiếng hô dưới bục giảng vang lên hết đợt này đến đợt khác.
“Được.

Vậy hôm nay tôi sẽ công khai tuyên bố một chút, tôi không có bạn gái.” Tô Cảnh Nhan thoát khỏi hồi ức, hai tay hơi hơi dùng sức chống lên bục giảng, dưới ống tay áo chỉ vén một nửa là đường cong cơ bắp xinh đẹp.
“A a a!” Dưới đài có nữ sinh hét lên: “Cơ hội của tui tới!”
“Nhưng mà, tôi đã có bạn đời hợp pháp rồi.” Thầy Tô mỉm cười bổ sung nói.
Tuy rằng, người nọ bây giờ bị mất trí nhớ, bất quá trước mắt không vội đá, chữa trị một hồi nói không chừng có thể bình thường trở lại.
“A a a! Tui hổng tin ~” Hai câu nói trái ngược, trên bậc thang trong hội trường phủ đầy con tim tan nát.
Toạ đàm chính thức kết thúc, mấy bạn trợ giảng giúp đỡ dọn dẹp đồ vật, Tô Cảnh Nhan đứng ở trên bục giảng uống nước, làm dịu cổ họng bị khát khô.
Sau khi lễ phép mỉm cười cự tuyệt bạn sinh viên thứ N bước tới xin cách thức liên lạc, tu dưỡng tốt đẹp của thầy Tô đang tràn ngập nguy cơ.
“Thưa thầy!” Nhưng vào lúc này, dưới đài vang lên một giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại kích động.
Tô Cảnh Nhan theo bản năng ngước mắt nhìn qua, một cậu nam sinh cao gầy đang đứng ở dưới bục giảng nhìn hắn chằm chằm.
“Cậu là……” Tô Cảnh Nhan mơ hồ cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc, sau mấy giây ngắn ngủi hắn đột nhiên nghĩ tới: “Tống Lẫm? Sao cậu lại ở đây?”
“Hô……” Thiếu niên cao gầy nọ đột nhiên thở dài nhẹ nhõm, đôi mắt thường hay rũ xuống lại mở to, tỏa ra ánh sáng cực kỳ nhiệt liệt: “Thầy! Thầy còn nhớ rõ em!”
Tô Cảnh Nhan buông ly nước, bước nhanh xuống bục giảng, trao thiếu niên một cái ôm: “Thầy đương nhiên nhớ rõ em.”
Mấy năm trước, lúc hắn vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, từng giúp dạy thay cho một vị giáo viên nghỉ thai sản, làm chủ nhiệm lớp của lớp 11 trong một học kỳ.
Tống Lẫm là cậu học sinh đặc biệt đầu tiên mà hắn gặp.
“Em, em làm được, em làm được rồi, thưa thầy!” Tống Lẫm cứng còng thân thể, không dám cử động, giống như lẩm bẩm mà lặp đi lặp lại: “Em làm được, em thi đậu đại học A, thầy……”
Đã qua hai năm, một lần nữa gặp lại học trò mà năm đó hắn lần đầu tiên làm giáo viên, tâm tình của Tô Cảnh Nhan có thể thấy rất tốt đẹp.
Lúc trước, hắn vâng theo kỳ vọng của cha mẹ mà trở thành một người giáo viên nhân dân, nhưng trong thâm tâm, hắn lại thật sự không cam nguyện.

Nhưng cái năm làm thầy giáo của Tống Lẫm, giá trị quan của hắn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Hóa ra, một thầy giáo tốt thực sự có thể thay đổi quỹ đạo nhân sinh của một học sinh, giúp thiếu niên ngây thơ sắp trượt chân bên bờ vực quay đầu lại.
Trở lại văn phòng, thầy Tô và Tống Lẫm trò chuyện rất lâu, sau đó cùng nhau đến nhà ăn dùng bữa tối.
Sau khi tiễn Tống lẫm về ký túc xá học sinh, giờ giấc cũng đã muộn, Tô Cảnh Nhan dứt khoát trở về gần chung cư dành cho giáo viên của đại học A để nghỉ ngơi.
Sau khi kết hôn với Phó Bách Diễn, thời gian mà hắn ngủ lại chung cư giáo viên còn nhiều hơn ở biệt thự của Phó gia.
Một là ngại đường xá quá xa, hai là biệt thự Phó gia quá lớn, nếu Phó tiên sinh không ở nhà, một mình hắn luôn có chút quạnh quẽ, chi bằng trực tiếp ngủ ở bên này.
Này vừa ngủ lại, liền ngủ lại vài ngày.
Hôm nay là thứ sáu, Tô Cảnh Nhan đang sửa lại luận văn cho nghiên cứu sinh của mình, di động đặt trên bàn bỗng rung lên.
Hắn không bắt máy, nghĩ đợi lát nữa lại trả lời điện thoại, không nghĩ tới di động vẫn rung lên không ngừng.
“Alo, xin chào.” Hắn cũng không xem là ai, tùy tay cầm di động nhận điện thoại.
Bên kia đầu dây trầm mặc ba giây: “Xin chào?”
Suốt ba ngày không chịu chủ động liên hệ với kim chủ, đây là phương thức thăm hỏi của tiểu tình nhân?
Tiếng nói quen thuộc truyền vào màng tai, thầy Tô “tê” một tiếng: “A, là Phó tiên sinh đấy à?”
Phó Bách Diễn lạnh lùng nói: “Làm sao, nghe giọng nói của cậu hình như thất vọng lắm?”

“Ha ha, sao có thể chứ?” Tô Cảnh Nhan trong lòng có dự cảm hắn sẽ không nói lời gì hay nên không khỏi đứng dậy đi về phía cửa sổ: “Phó tiên sinh tìm em là?”
“Kim chủ tìm tiểu tình nhân, cậu cảm thấy là có chuyện gì?” Giọng nói của Phó tổng càng thêm khó chịu, hắn thở phì phì nói: “Cậu đã ba ngày không liên lạc với tôi.

Cậu có biết đây là hành vi tắc trách nghiêm trọng không?”
Không nói cái gì mà “chào buổi sáng, ngủ ngon” thì thôi, nhưng ít ra cũng phải tỏ vẻ gì đấy, mà không phải bỏ mặc kim chủ suốt ba ngày ba đêm không thèm quan tâm chứ?
Tô Cảnh Nhan vừa mới chuẩn bị mở miệng phản bác hắn, kết quả dưới lầu có học sinh đi ngang qua mở to Douyin, trong tiếng BGM ầm ĩ đúng lúc truyền đến một câu: “Mẹ tui đã ba ngày không đánh tui!”
“Ha ha ha, phải không, ha ha……” Điểm cười của Tô Cảnh Nhan nháy mắt bị chọc trúng.
Phó tổng lập tức đen mặt: “Cậu cười cái gì, hả? Chẳng lẽ, cậu lại đang giở trò lạt mềm buộc chặt?”
“Không phải, ha ha ha…… Thực xin lỗi khụ khụ ——” Tô Cảnh Nhan nỗ lực thu hồi ý cười, thanh thanh giọng nói: “Phó tổng không chủ động liên lạc với em, thì em một chú chim hoàng yến nhỏ bé, sao lại dám quấy rầy Phó tổng được?”
Hừ, này còn không tệ lắm.
Sắc mặt của Phó Bách Diễn khá hơn, xem ra cậu tiểu tình nhân này cũng rất thức thời, hẳn là sợ bản thân quá dính người sẽ khiến hắn nhanh phiền chán nên mới làm vậy chứ gì?
“Khách sạn Thịnh Thế, 1008.” Phó tổng ngữ điệu lãnh khốc mà báo số phòng: “Buổi tối 7 giờ, không được đến trễ.”
“Đêm nay sao?” Tô Cảnh Nhan giương mắt nhìn về phía lịch bàn, mặt không đổi sắc mà nói dối: “Đêm nay không được, em phải tăng ca.”
“Tăng ca? Cậu vẫn chưa thôi việc?” Giọng nói của Phó Bách Diễn nghe rất là không vui: “Chẳng phải tôi đã tăng lương tháng cho cậu lên hai mươi vạn hay sao?”
“Vì mộng tưởng, Phó tổng, cuộc sống không thể qua loa được.” Tô Cảnh Nhan tiếp tục huyên thuyên: “Nhưng mà anh yên tâm, bảo đảm là công việc đứng đắn.”
Phó Bách Diễn hoài nghi nói: “Cậu một sinh viên chưa từng trải gì, có thể làm công việc gì đứng đắn, nói ra nghe thử?”
Hả? Hóa ra trong kịch bản của Phó tổng, hắn vẫn là một sinh viên à?
Thầy Tô chớp chớp mi mắt, tiếp tục diễn trò: “Em làm gia sư mà, dạy bọn trẻ ca hát, một tiếng hai trăm đó.”
Phó Bách Diễn: “Vậy tối nay cậu tới đây dạy tôi, tôi trả thêm cho cậu hai trăm một giờ.”
“Hả? Em dạy anh cái gì?” Thầy Tô dựa vào cửa sổ, tiếng nói bỗng nhiên trở nên vừa mềm vừa nhẹ, ý vị thâm trường nói: “Chẳng lẽ là dạy Phó tổng làm thế nào để quay xung quanh một trục trung tâm, bắt lấy hai điểm cơ bản, cùng em chung tay xây dựng thế giới mới phú cường dân chủ văn minh hài hòa?”
Phó Bách Diễn: “……Rốt cuộc cậu có tới hay không?”
Tô Cảnh Nhan: “Không tới.”
“A.” Phó tổng cười lạnh một tiếng: “Cậu cho rằng tôi đặc biệt chờ cậu tới sao? Cậu không tới, tất nhiên có vô số tre già măng mọc muốn cùng tôi chung tay xây dựng thế giới mới phú cường dân chủ văn minh hài hòa ——”
“Anh nói cái gì?” Tô Cảnh Nhan vừa nghe lời này liền không nhịn được: “Phó Bách Diễn, anh có ý gì đây? Hóa ra anh còn trộm tôi ở bên ngoài tìm tiểu tình nhân khác?”
Tuy rằng khi hai người kết hôn đều không có cơ sở tình cảm, nhưng lời hứa một đối một, thể xác và tinh thần sạch sẽ đâu?
Giọng của thầy Tô vốn ôn nhuận điềm đạm, nhưng lúc lạnh lùng lại mang theo áp lực, là ngữ khí thường dùng để giáo huấn học sinh.
Cầu sinh dục trong tiềm thức của Phó tổng nháy mắt online: “Không có, tôi lấy đâu ra thời gian?”
Đốn một giây, lại không thể hiểu được nói: “Không đúng, đây là chuyện cậu lo được sao?”
Tô Cảnh Nhan: “Vậy ý của anh là, em cũng có thể ở bên ngoài tìm những người khác?”
“Cậu dám!” Phó tổng với tiêu chuẩn kép hét lớn một tiếng: “Cậu dám tìm người khác thử xem!”
Tô Cảnh Nhan phiết phiết khóe môi, không sao cả nói: “Vậy để cho công bằng, anh không tìm thì em cũng sẽ không tìm.”
Phó Bách Diễn còn chưa ý thức được hành động “đi quá giới hạn” của tiểu chim hoàng yến, thầm thấy vừa lòng, ngữ khí nguy hiểm mà cảnh cáo nói: “Chỉ một lần này, không có lần sau.”
Nghĩ nghĩ, lại nhanh chóng bù thêm một câu: “Đêm nay tôi vốn đã rất vội, không có cố ý dành ra thời gian để chờ cậu đâu.”
Tô Cảnh Nhan: ……
Trực tiếp biểu diễn cái gì gọi là: Chỗ này không chôn ba trăm lượng, Phó tổng nhà bên không hề trộm. *.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.