Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 15: 15: Giao Dịch 1




Hoắc Thái Gia vừa dứt lời liền cúi xuống hướng môi cô mà gặm nhấm, tay cũng bắt đầu không yên phận luồn vào trong áo cô mà liên tục náo loạn, Khưu Tịnh Y có thể cảm nhận rõ sự tiếp xúc da thịt của hắn.
Cô cảm thấy đau, hành vi của hắn bây giờ không phải là ân ái, mà là chiếm hữu, hay là tức giận, vì có người suýt chút nữa cướp đi đồ chơi của hắn? Hay phải gọi là thứ mà hắn đã vứt bỏ? Kể cả là như vậy, miễn từng là món đồ mà hắn chạm vào thì không một ai có thể tái sử dụng.
Nụ hôn nồng nhiệt của hắn khiến cô không thể thở, cũng chẳng thể nói.

Cô bị ép bên dưới thân thể của hắn một chút cũng không thể cử động, nước mắt bắt đầu lăn xuống hai bên má, Hoắc Thái Gia vẫn không dừng lại động tác của mình.
Chát.
“Anh là người như vậy sao? Anh có thể xúc phạm tôi như vậy sao ?!”
Hoắc Thái Gia vuốt nhẹ nơi gò má còn đang sưng đỏ, lực đạo này cho thấy nữ nhân trước mặt đối với hắn thế nào căm phẫn, uất hận.

Thế thì sao? Hắn từ lâu đã không còn lo sợ người này buồn vui thế nào nữa rồi.
“Tôi như vậy rồi sao? Có phải kỹ năng tốt hơn những người đàn ông khác không?”

Chát.
Là cái tát thứ hai.
Khưu Tịnh Y ôm mặt khóc nức nở, rõ ràng là cô xuống tay trước, nhưng tại sao tim lại đau thế này, giống như bị ai đó bóp nghẹn.

Cô đã từng thề rằng sẽ không khóc trước mặt hắn, cuối cùng lại trở thành kẻ kém cỏi mất rồi.
“Hay thật, Khưu Tịnh Y, cô sẽ phải hối hận vì cái tát này của mình”
“Em...hối hận?”
Hoắc Thái Gia gài lại cúc áo sơ mi, hắn nhìn cô cười như không cười, lời nói mang đầy hàm ý sâu xa không rõ ràng.
“Sớm thôi, tôi sẽ không bao giờ có đề nghị này lần thứ hai.

Cũng không thằng đàn ông nào sẵn sàng trả mức giá cao hơn thế cho một cô gái bán hoa tầm thường”
“Anh đi chết đi !!!”

Khưu Tịnh Y điên loại ném tất cả những gì gần nhất về phía hắn, nhưng hắn không có ý định tránh né, chỉ mỉm cười nguy hiểm nhìn cô, rồi lẳng lặng rời đi.
Rầm.
Phía sau cánh cửa kia Khưu Tịnh Y biết hắn sẽ không quay đầu lại, cô ngồi thụp xuống khóc nức nở, lúc này mới thấy trái tim thật sự run rẩy.

Bất luận như thế nào, hắn vẫn chọn cách không tin tưởng cô lần thứ hai.
“Cho dù có như vậy...tại sao lại đối xử với em thế này...”
__________oOo___________
“Đứa con gái này, con có biết ba mẹ đã lo lắng thế nào không? Chúng ta còn nghĩ con đã bị bắt đi rồi !!!”
Khưu Tịnh Y lững thững bước về nhà khi trời đã sáng, bộ dạng lôi thôi đêm hôm qua khiến cô tự nhìn còn thấy sợ, không thể để ba mẹ lại thêm lo lắng.
“Con ổn mà, ngày đầu tiên làm việc phải thể hiện một chút nên mới ở qua đêm...”
Không đợi mọi người tiếp tục nói câu thứ hai Khưu Tịnh Y liền bỏ vào trong.

Lên đến gác xếp trên lầu cô mới bắt đầu chậm chạp cởi chiếc váy trên người xuống, vừa rời khỏi lớp vải kia liền lộ ra những dấu vết xấu hổ trải dài khắp xương quai xanh, còn kéo dài xuống ngực...
Khưu Tịnh Y dứt khoác mặc vào chiếc áo mới, cô thật sự không dám tiếp tục nhìn vào những thứ đó, chuyện đêm qua cứ ngỡ như một cơn ác mộng rồi sẽ qua đi thôi, đó là tất cả những gì cô có thể hi vọng.
__________oOo__________



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.