Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 31: 31: Khả Doanh




Khưu Tịnh Y lâu lắm mới có được một giấc ngủ ngon vậy mà bị tiếng chuông điện thoại phá cho tỉnh giấc.

Cô lẩm bẩm trong miệng chửi rủa kẻ đã gọi đến cho cô vào mười hai giờ đêm, hốt hoảng nhìn thấy Hoắc Thái Gia trên màn hình điện thoại, hắn không nói gì nhiều, vừa bắt máy đã bá đạo ra lệnh cô phải ngay lập tức xuống gặp hắn.
_ Nhưng mà...mọi người đều đang ngủ...
_ Tôi cho cô một phút, không cần thay đồ, cũng không cần phải chuẩn bị gì cả.
Hoắc Thái Gia nói rồi ngắt máy.

Khưu Tịnh Y nhìn một màu đen trên màn hình điện thoại hận không thể một dao đâm chết hắn.
Hết cách rồi, ai bảo hắn lại là ông chủ của cô, ai bảo cô lại đi vay tiền của tên điên như hắn.
Khưu Tịnh Y nhìn vào gương, vẻ mặt có hơi phờ phạc vì mất ngủ, vì giữ thể diện cho bản thân mình nên tốt xấu gì cũng phải bôi một lớp son mỏng, hoạ may hắn cần cô đi gặp một khách hàng nào đó.
Khưu Tịnh Y khoác một lớp cardigan mỏng, cô nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, trong đầu không ngừng nghĩ ngợi là vị khách khó tính nào cần bàn công việc vào cái khung giờ chết tiệt này.
_ Cô dám để tôi đợi tận hai phút...
Hoắc Thái Gia mở sẵn cửa xe, dáng vẻ hắn khoanh hai tay trước ngực chất vấn khiến cô có chút khó chịu.

Cô vốn định hỏi hắn là mắc bệnh gì, sau đó rất nhanh đã phát hiện ra mấu chốt vấn đề.

Hoắc Thái Gia không mặc âu phục, chỉ khoác vội áo choàng ngủ đã vội vội vàng vàng đi đến đây.

Hơn nữa, khuôn mặt điển trai của hắn đỏ như gấc, giọng nói cũng run rẩy như những gã say xỉn...
_ Anh không phải loại người gọi tôi ra đây chỉ vì say xỉn đâu nhỉ?
Hoắc Thái Gia nhoẻn miệng cười.
_ Nhưng tôi là loại người gọi cô ra đây để phát tiết.
Còn không để cô kịp định hình lại tình huống thực tại hắn đã kéo cô vào trong, đóng mạnh cửa xe lại, tài xế riêng từ lúc nào đã bỏ đi đâu mất, trong không gian chật hẹp này chỉ còn lại cô với hắn.
Khưu Tịnh Y còn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý lúc sáng đã tiếp tục phải chịu đả kích khác, điên cuồng vùng vẫy ra khỏi vòng tay hắn, cô khóc lóc cầu xin hắn đừng tiếp tục càn rỡ.
_ Anh điên rồi, anh điên rồi Hoắc Thái Gia, mau thả tôi ra!!
Hoắc Thái Gia mê man nhìn ngắm dáng vẻ chống cự đầy yếu ớt của Khưu Tịnh Y.

Vốn dĩ bình thường cô đã không đủ sức phản kháng hắn, huống hồ chi bây giờ hắn đang rất...muốn cô.
Hắn vui vẻ vờn cô một chút, cuối cùng chỉ mất chưa tới một phút đã thành công giữ chặt hai tay cô ghìm chặt xuống ghế.

Muốn cô ngoan ngoãn dưới thân mình, hắn thậm chí còn không cần dùng đến bàn tay thứ hai.
_ Học cách ngoan ngoãn một chút, cô càng vùng vẫy như vậy, tôi ngược lại càng kích thích.
_ Ghê tởm, thật ghê tởm...
Khưu Tịnh Y quay đầu sang một bên né tránh nụ hôn bất ngờ của hắn, Hoắc Thái Gia không những không tức giận, ngược lại còn rất hưởng ứng.
_ Tôi rất muốn cùng cô đùa giỡn một chút, nhưng rất tiếc lần này không thể đợi thêm được nữa, chịu khó một chút...
Hoắc Thái Gia dùng tay còn lại nâng hai chân cô lên ngang hông mình, thuận tiện cởi bỏ những thứ rào cản không cần thiết.

Không âu yếm, không dạo đầu, không có kích thích nào cả, hắn vội vã xâm nhập vào trong.
Khưu Tịnh Y không có hứng thú, ngoài cảm giác đau đớn bởi sự tấn công dồn dập của hắn ra thì không còn cảm nhận nào khác.

Cô biết mình trốn không thoát, chỉ biết phó mặc số phận, nhắm chặt hai mắt mình tránh đối diện với đôi mắt tà mị đầy dụ hoặc của hắn.
_ Nhanh lên một chút.
_ Ha...Tiểu Y...tôi biết cô thích thế này...chỉ không ngờ cô lại mong chờ như thế...
Động tác hắn lại nhanh hơn một chút, có lẽ là do hưng phấn.


Khưu Tịnh Y không chút cảm xúc nào, cô cố gắng không chú ý đến những lời nói bậy bạ của hắn.
Chỉ cần bản thân cô biết câu nói của cô không mang loại ý tứ đó là được.
Hoắc Thái Gia là người có sinh lý tốt, cực kỳ tốt.

Hắn bình thường đã tận lực chuyện giường chiếu thế nào cô cũng không phải không hiểu, nhưng chỉ riêng hôm nay hắn so với thường ngày càng thêm sung mãn.
Khưu Tịnh Y bị hắn dày vò hơn một tiếng, vừa mới nghỉ ngơi được một lúc lại bị hắn cưỡng ép.

Cứ như vậy đến hơn bốn giờ sáng hắn mới miễn cưỡng để cô mặc lại trang phục, mở khoá cửa xe cho cô bước ra ngoài.
Vận động kịch liệt cả đêm khiến Khưu Tịnh Y khó mà đứng vững, bước chân xiêu vẹo khó khăn bước đến cửa, cô dùng hai tay bám vào tường tạo thành điểm tựa cho cơ thể rời rạc không bị gục ngã.
Hoắc Thái Gia chỉnh lại áo choàng trên người, hắn nhìn theo bóng lưng cô, vẻ mặt cười như không cười.
_ Khưu Tịnh Y, đứng cho vững, đừng để mọi người nhận ra cô cả đêm nay đã ở bên đàn ông.
Chiếc xe lăn bánh rời đi.
Khưu Tịnh Y lúc này mới quay đầu lại nhìn.

Sự phẫn uất cùng nhục nhã xông chiếm lấy đại não của cô, nhất định sẽ có một ngày, cô phải khiến hắn cùng những người chà đạp lên mình trả giá thật đắt.
___________oOo___________
_ Điều tra những thứ đó.
Hoắc Thái Gia âm trầm ra lệnh cho quản gia bên cạnh.


Biết hắn không phải tuýp người thích chờ đợi, kết quả giám định rất nhanh đã đến tay hắn, hắn đoán không sai, sáp thơm được đốt trong phòng tắm đêm đó có chứa benzilic acetat, một loại chất kích dục mạnh, kết hợp với ly vang mà hắn uống trước đó thành công khiến đầu óc hắn quay cuồng.
_ Là ai có gan bày ra những trò này? - Hoắc Thái Gia chợt nhớ ra nữ hầu lạ mặt lẻn vào phòng tắm của hắn đêm hôm đó.
_ Nữ nhân bây giờ thú vị thật, đều là không biết thân biết phận.
Hắn đưa tay lên day day thái dương của mình, thầm nhớ đến Khưu Tịnh Y, phút chốc nghĩ đến cô giá như có một chút tinh ranh xảo quyệt như thế.
Ồ, cô có chứ, chỉ là không dùng nó để câu dẫn hắn.
Hoắc Thái Gia phút chốc cảm thấy rùng mình, hắn đang mong chờ cái gì vậy? Tình cảm thanh xuân được chắp nối lại ư? Không thể nào, hắn hận cô còn không hết, làm sao có thể cùng cô tiếp tục yêu đương.
Hoắc Thái Gia cắn môi, hắn vứt mạnh điện thoại xuống đất, màn hình nứt ra thành nhiều vết nham nhở.

Hình ảnh nữ sinh tươi cười rạng rỡ sánh bước bên hắn trên màn hình đó cũng vì thế mà rạn nứt.
Hắn thở dài một hơi, lẽ ra không nên vì vài phút yếu lòng mà tìm kiếm cô, cũng không nên dùng cách thôi miên khiến cô quên đi tất cả...
Đoạn tình cảm này rốt cuộc là đúng hay sai, bản thân hắn cũng mờ mịt không đoán được hồi kết.
_ Thiếu gia, chuyện này cậu muốn giải quyết thế nào? - quản gia khẽ hắng giọng nhắc nhở hắn trở về thực tại.
Hoắc Thái Gia sực tỉnh ngộ, hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
_ Trong biệt phủ có người tên Khả Doanh đang làm việc, tôi muốn gặp cô ta.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.