Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 51: 51: Trò Đùa Của Hắn 2




_ Đừng đùa nữa, tôi không thấy vui.
_ Em là người đầu tiên nghĩ tôi là tuýp người hài hước, thật đáng yêu làm sao.
Khưu Tịnh Y liếc mắt sang Tân Dực Hành, hắn lúc nào cũng bày ra bộ dạng phóng túng, dáng vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt này nếu như là cô của những năm tháng trước có thể sẽ dễ dàng trở thành con mồi của hắn.

Nhưng thời thế đã khác rồi, Khưu Tịnh Y tự hỏi ngoài kia vẫn còn người có thể đào hoa hơn Hoắc Thái Gia sao?
_ Tôi giúp em nói dối, đêm nay đừng về nơi đó, à không, những ngày sau cũng đừng về.
_ Anh có biết mình đang nói gì không? - Khưu Tịnh Y không còn nghĩ hắn nói đùa nữa, nhưng vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của hắn.
_ Tôi biết những chuyện đã xảy ra với em, tiểu Y à, giá như người đầu tiên em tìm đến là tôi, tôi nhất định không để em chịu thiệt...
_ Thế nào là chịu thiệt, thế nào là không chịu thiệt, Tân thiếu, nếu tôi tìm đến anh, anh sẽ làm khác Hoắc Gia sao?
_ Ừm.
Tân Dực Hành ve vuốt lấy từng lọn tóc của cô, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn trước, Khưu Tịnh Y thậm chí có thể cảm nhận thấy hô hấp của người trước mặt, bầu không khí ám muội này khiến cô không thể không xấu hổ, cố gắng tránh né ánh mắt nóng rực của hắn.
_ Vậy thì...anh sẽ làm gì?
_ Chúng ta hẹn hò đi, tiểu Y, tôi cho em danh phận.
Khưu Tịnh Y khựng lại, hai tai cô ù đi sau câu nói của hắn, trong xe không hề có gió, vậy mà vẫn khiến cô cảm thấy lao xao.
_ Tôi, tôi nói gì không đúng sao? Tiểu Y, em vì sao lại khóc nữa rồi, tôi...

Tân Dực Hành luống cuống lau đi từng giọt nước mắt trên gương mặt hoa mỹ, Khưu Tịnh Y chăm chú nhìn hắn, nhất thời nhìn đến ngây ngốc.
Năm mười sáu tuổi, cô gặp gỡ mối tình đầu của mình, khắc cốt ghi tâm, tri âm tri kỷ.

Hắn gây cho cô bao nhiêu khổ đau, bao nhiêu dây dưa không thể cắt đứt, hắn bỏ rơi cô giữa dòng đời xô bồ vồn vã.
Năm cô hai mươi hai tuổi, lúc mỏi mệt rã rời nhất đã có người chìa tay ra trước mặt cô, vậy là mối tình thứ hai bắt đầu chỉ với một câu nói “học muội, em có ổn không?”
Sau đó quỹ đạo thay đổi một cách nhanh chóng, cô vậy mà gặp lại mối tình đầu tiên của mình.

Hắn cứu rỗi gia đình cô, hắn cho cô tiền, hắn cho cô một chiếc lồng sắt tuyệt đẹp, hắn cho cô hoan ái mà một đôi nam nữ nên có, nhưng chỉ là, tình yêu dần trở thành một thứ xa xỉ, mà người cả đời chỉ biết mong cầu nó như cô, dần dần cũng trở thành một phế phẩm.
_ Anh...không thấy tôi bẩn sao?
_ Tiểu Y, em không chê tôi bẩn sao? Tôi có được Tân thị buộc phải đạp đổ chén cơm của hàng trăm người khác, tôi không biết thế nào là yêu đương thuần tuý, trước khi gặp em, có loại phụ nữ nào mà tôi chưa thử qua?
_ Tân Dực Hành, có lẽ anh quên rồi, anh từng nói anh sẽ không chạm vào tôi, bởi vì những thứ mà Hoắc Gia dùng qua đối với anh đều rất bẩn?
_ Đúng là trước đây nên như vậy, nhưng từ khoảnh khắc gặp em ở sàn khiêu vũ hôm đó, tôi đã biết mình chỉ có thể đối với em cả đời ân ân ái ái, việc nói ra những lời đó là vì trên ngực váy của em có gắn thiết bị nghe lén mà thôi.
_ Cả đời ân ân ái ái...sao?
Khưu Tịnh Y nhắc lại câu nói của hắn, hai mắt tự nhiên cũng rũ xuống.

Tân Dực Hành đau lòng nhìn cô, hắn biết chứ, biết Hoắc Thái Gia cùng với cô trước đây là kiểu quan hệ gì, dù bây giờ Hoắc Thái Gia có còn yêu cô hay không, thì cô nam quả nữ ở chung một mái nhà, không cần phải nói hắn vẫn biết đã có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là, hắn cũng có quá khứ của mình, lý do gì để hắn không tôn trọng quá khứ của cô? Miễn là tương lai cô toàn tâm toàn ý chỉ có hắn, như vậy là đủ rồi.
Tân Dực Hành nắm lấy tay của Khưu Tịnh Y, hành động dịu dàng hơn bao giờ hết, hắn nói với cô, nếu như cô không nguyện ý, hắn sẽ không bao giờ làm điều gì quá giới hạn, chỉ mong đêm nay cô có thể cùng đi với hắn.
_ Anh muốn đi đâu?
_ Dắt em đi chơi.
_ Anh không bận sao?
_ Tôi sắp xếp mất một tháng, cuối cùng cũng rảnh được vài hôm, chúng ta đi Châu Âu đi.
__________oOo__________
“Thiếu gia, Khưu tiểu thư dạo gần đây tăng ca liên tục, đêm qua cũng không thấy người về”
_ Cô ta siêng năng như vậy, đây là phúc của Hoắc thị.
“Nhưng mà thiếu gia, camera trên tổng công ty cho thấy Khưu tiểu thư chỉ ở đến mười giờ...”
_ Cái quái...vậy tại sao ông lại bảo cô ta tăng ca đêm qua không thấy về??
“Tôi đã nói hết câu đâu, nhưng mà thiếu gia, Khưu tiểu thư để lại lời nhắn, bảo là đã xin phép thiếu gia tuy nhiên không thấy thiếu gia trả lời nên đành nói với tôi, ba cô ấy bệnh tim lại tái phát, cô ấy xin nghỉ ít hôm về chăm sóc gia đình”
_ Ừm, như vậy cũng được, cũng không nên quá làm khó cô ấy, giúp tôi truyền lời đến công ty, cô ấy được nghỉ phép đặc biệt.
“Thiếu gia, cậu thật tốt”
Hoắc Thái Gia kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại với tổng quản.


Hắn day day ngón tay mình vào hai mắt, dạo gần đây lượng công việc tăng lên một cách đáng kể, hắn thậm chí chẳng có thời gian để xem điện thoại, sau khi kiểm tra lại mới biết hoá ra cô thật sự có gửi tin nhắn cho hắn.
_ Chủ tịch, tình trạng của Hoắc thị đã tốt lên trông thấy, anh cũng vất vả quá rồi.
Thư ký bên cạnh vui vui vẻ vẻ báo cáo số liệu mới cho hắn, coi như cũng có chút niềm vui an ủi, hắn cảm thấy gánh nặng trên vai mình nhẹ đi một chút.
_ Có lẽ hết tuần này chúng ta có thể trở về rồi nhỉ?
Hoắc Thái Gia mông lung nói, thư ký bên cạnh nhìn hắn trầm ngâm một hồi, không nhịn nổi tò mò liền quyết định lên tiếng.
_ Thật ra anh đáng lẽ không cần quá sức như vậy, chúng ta có nhiều thời gian mà, vì sao lại dồn hết công việc vào cùng một lúc như vậy...
_ Cậu có đã kết hôn chưa? - Hắn ngắt lời đối phương.
_ Vâng..? Chưa ạ.
_ Vợ chưa cưới của tôi, cô ấy chỉ để thời hạn cho tôi có một năm, tôi đã dùng hết bốn tháng, đi công tác đến nay lại mất thêm gần hai tháng, chỉ còn có nửa năm, cậu nghĩ tôi còn đủ kiên nhẫn không?
_ Chủ tịch, nhưng tôi chưa từng thấy anh liên lạc cho ai...
_ Chuyện dài lắm, cậu sẽ biết nếu như chúng tôi kết hôn, còn bây giờ thì đọc tiếp số liệu còn lại cho tôi nghe.
Hoắc Thái Gia đột nhiên có lại hưng phấn, hắn lập tức trở về tác phong làm việc ban đầu.

Phải, nếu như hắn để bản thân thoải mái hơn, hắn sẽ mất khoảng bốn tháng để hoàn thành mọi thứ, nhưng hắn phát hiện mình không còn chịu được nữa, hắn nhớ cô đến phát điên, như vậy chỉ cần nỗ lực trong hai tháng là đủ rồi...
Đúng vậy, hắn phải trở về sớm chứ.
__________oOo___________
Khưu Tịnh Y nhìn cuốn sổ hộ chiếu trên tay mình, trong lòng bập bùng từng hồi sóng dữ.


Cô tự mắng nhiếc bản thân mình rốt cuộc là đã u mê đến độ nào, người khác nói đi là liền có thể đi?
_ Em hối hận sao? Hối hận thì cũng muộn rồi.

- Tân Dực Hành ngồi hàng ghế chờ bên cạnh, hắn dường như rất vui vẻ.
_ Tôi cũng không nghĩ mình có thể đồng ý chuyện này chỉ với một ly cocktail ở ngọn đồi hoang vắng...
_ Còn tôi lại tin rằng đây là quyết định sáng suốt nhất em từng có trong đời, tôi đã nói sao, chỉ mất một đêm đi dạo cùng tôi, em nhất định sẽ bị thuyết phục.
Khưu Tịnh Y mặc kệ người đàn ông bên cạnh hàn thuyên vui vẻ, cô hồi hộp nhìn ra khung cửa kính bên ngoài, phi trường quả nhiên thật to lớn, hình như đây cũng là lần đầu tiên cô được nhìn thấy máy bay ở cự li gần như vậy nên không tránh khỏi việc bản thân có chút háo hức.
_ Ô, Tân Dực Hành, anh nhìn xem, một chiếc máy bay to lớn như vậy có thể chứa được bao nhiêu người chứ?
_ Tuỳ loại có thể chở từ ba trăm đến chín trăm người, nhưng mà em yên tâm, chúng ta ngồi hạng thương gia, em không cần phải chen chúc khổ sở.
_ Thật...thật sao?
_ Em chê Tân Dực Hành tôi keo kiệt hay ít tiền đây? Làm sao tôi có thể để em ngồi ghế bình thường trong lần đầu tiên đi du lịch của chúng ta được?
_ Tôi không chê anh ít tiền, nhưng anh làm tôi ngại quá, tôi vốn định trả lại tiền cho anh mà bây giờ anh lại bày vẽ thế này, vét hết túi tôi cũng không trả nổi mất...
_ Vậy thì lấy thân trả đi, tôi không lỗ, em cũng không chịu thiệt thòi?
_ Anh...vô sỉ.
Khưu Tịnh Y nhìn Tân Dực Hành phóng túng trêu chọc vốn định mắng thêm mấy câu nữa, nhưng những lời nói ra đều bị loa phát thanh lấn át.
“Chuyến bay EU1799 sẽ khởi hành trong vòng ba mươi phút, kính mong quý hành khách chuẩn bị qua cổng an ninh số 4, xin cảm ơn”
“Xin nhắc lại...”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.