Nghe giọng điệu đầy đáng ghét của Phong Duật Thần, Phương Hân hận không thể đấm anh ta một cái.
Thật là tức chết đi được.
- Anh đang mơ ngủ sao, ngủ chung thì ngủ chung, ai sợ ai chứ?
Nói rồi cô hung hăng bước vào phòng mình, để mặc cho Phong Duật Thần một mình đứng lại ở phòng khách.
Mặc xác anh đó, thích làm gì thì làm.
Nhưng cô không hề biết, khóe môi Phong Duật Thần khẽ cong lên một cách gian xảo, vẽ lên nụ cười tuyệt mĩ trên khuôn mặt tuấn tú kia.
Anh cũng nhanh chóng bước theo sau lưng cô.
Bước vào phòng ngủ của cô, Phong Duật Thần có chút kinh ngạc mà đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng.
Đúng là một căn phòng nhỏ hẹp, nội thất cũng đơn sơ ít ỏi.
Căn bản là chỉ có một chiếc giường nhỏ, một cái tủ và một cái bàn làm việc.
Nhưng căn phòng nhỏ này lại vô cùng gọn gàng sạch sẽ, cách sắp xếp nội thất rất vừa mắt anh.
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy cô lúc này cũng có chút đáng yêu.
Điên thật rồi, đầu óc anh đã bị cô mê hoặc thật rồi.
Phương Hân không thèm nhìn anh, chỉ nói một câu rồi bước vào phòng tắm.
- Tối nay anh ngủ ở sàn đi, giường tôi nhỏ lắm, sợ là không thể tiếp đón được Phong đại tổng tài cao cao tại thượng rồi.
Lời nói của cô cay độc như vậy, nhưng lại không hề chọc tức Phong Duật Thần, ngược lại hắn còn thấy có chút buồn cười.
- Hân Hân, em thật không có lương tâm.
Câu nói của anh nồng đậm mùi xảo trá, cùng với chút mờ mờ ám ám.
Vì Phương Hân đang đứng quay lưng về phía anh nên anh không thể nào nhìn thấy, khuôn mặt xinh đẹp của cô đã sớm hồng lên từ khi nào rồi.
Cô cắn cắn môi, không được, tuyệt đối không thể để bị Phong Duật Thần quyến rũ như vậy.
- Kệ anh chứ.
Nói rồi cô bước nhanh vào phòng tắm và đóng cửa lại.
Trái tim cô cũng theo đó mà đập nhanh hơn thường ngày, cô đưa tay lên áp vào tim mà cảm nhận.
Ôi, tim ơi đừng đập nhanh như vậy nữa mà.
Cô đã sớm qua cái tuổi mơ mộng hão huyền rồi, tại sao cho tới giờ cô vẫn bị lay động bởi một người đàn ông chứ? Anh ta còn là tổng tài của cô.
Cô và anh mãi mãi là hai thế giới khác nhau, đáng lẽ ra cô không nên mơ mộng như vậy.
Nhưng tại sao cô vẫn không thể nào điều khiển được con tim mình?
30 phút sau...!
Phong Duật Thần trong lúc chờ Phương Hân đi tắm thì liền trèo lên giường nằm nghịch nghich điện thoại di động.
Cái tình huống điên rồ này thật giống như đêm tân hôn của đôi vợ chồng trẻ mới cưới.
Thật điên rồi, hôm nay tất cả mọi thứ đều điên loạn hết cả lên rồi, nó bắt đầu kể từ khi Phương Hân theo anh lên phòng làm việc, rồi kí vào tờ hợp đồng đó.
Phương Hân lúc này mới từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn mỗi khăn tắm mỏng.
Nhìn thấy Phong Duật Thần đang nằm trên giường nghịch điện thoại, cô giật mình quay phắt người lại.
Trời ơi trời ơi, sao cô có thể quên là anh đang ở trong phòng chứ? Cô hiện giờ đang mặc thứ gì đây này, thật xấu hổ quá đi.
Lẽ ra cô nên mang quần áo ngủ vào thay luôn, là tại cái thói quen chết tiệt này mà khiến cô quên béng mất là đang có đàn ông khác ở trong phòng.
Cô vô cùng vô cùng xấu hổ.
Phong Duật Thần cũng đã nhận ra là Phương Hân đã tắm xong, anh liếc nhìn cô như một phản xạ tự nhiên.
Thấy cô trên người chỉ quấn mỗi khăn tắm, khóe môi anh giật giật.
Anh càn rỡ nhìn cô không chút che giấu, nhìn một cách quang minh chính đại như thể đang ngắm một bức tranh điêu khắc sống động đến từng chi tiết.
Từng đường cong quyến rũ trên cơ thể cô, làn da trắng ngần không tì vết, tất cả đã rơi hết thảy vào tầm mắt anh.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủ, Phương Hân mới kịp phản ứng lại.
Cô hai tay ôm ngực mà hét lên:
- Anh...đừng có nhìn nữa.
Quả là một tên vô liêm sỉ.
Đã ăn cướp rồi còn la làng.
Phong Duật Thần lười biếng vứt di động sang một bên, anh đứng dậy khỏi giường, sải bước tiến về phía cô.
Khóe môi xảo quyệt cong lên:
- Hân Hân, em là đang cố tình để cho tôi ngắm nhìn.
Không cần ngại, không cần che.
Anh ta nói như đúng rồi, nói một cách trắng trợn, khẳng định rằng đây là do cô cố ý.
Phương Hân tức muốn hộc máu, cô không suy nghĩ gì mà lập tức vung tay đánh muốn tát khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi kia, nhưng Phong Duật Thần đã nhanh hơn một giây mà kịp thời bắt lấy cánh tay nhỏ của cô lại.
Cô giật mình, vội vã muốn thu tay lại, nhưng bị anh nắm chặt.
Anh liền ghé sát vào tai cô một cách đột ngột, giọng nói đầy mê hoặc vang lên:
- Chậc chậc, em có biết là mình hư lắm không? Đứa trẻ hư, phải bị phạt!
...