Tần Khiêm phải dỗ dành mãi Phương Hân mới chịu đi ngủ, nhìn cô thành ra như này, anh thực sự rất đau lòng.
Không biết rốt cuộc Phong Duật Thần đã bỏ cho cô bùa mê gì mà cô lại cố chấp một cách ngốc nghếch như vậy? Như vậy cô còn chưa hiểu ý của Phong Duật Thần hay sao?
Yêu nhau mà hơn 1 tháng không liên lạc với nhau, đến cả người mình yêu bị ốm cũng không gọi điện hỏi thăm lấy một lần, Tần Khiêm không tin là Phong Duật Thần bận rộn tới mức vậy.
Dù cho có bận rộn thật đi chăng nữa thì một cuộc điện thoại cũng đâu có tốn quá nhiều thời gian đâu?
Cũng chỉ có mình Phương ngốc nghếch như vậy mà thôi.
Tần Khiêm đúng là bó tay, thật không biết nên khuyên cô thế nào mới phải nữa.
Bước ra khỏi phòng bệnh của Phương Hân, Tần Khiêm cũng không quá bất ngờ khi Lương Thành còn đứng ở đây chờ.
Anh thẳng thắn bước đến trước mặt Lương Thành, chất vấn:
- Các người cũng biết hết rồi đúng không? Phong Duật Thần đã chán Phương Hân rồi nên mới cố tình làm vậy đúng không?
Lương Thành cũng không biết nên đáp thế nào, chỉ im lặng.
Thật ra anh cũng hoang mang lắm, nhưng chuyện của Phong Duật Thần thì người làm trợ lí sao có thể dám nhiều chuyện được chứ?
Bây giờ tình hình bên Mỹ khá phức tạp, Lương Thành có thể hiểu được cho Phong Duật Thần.
- Chuyện của Phong tổng với Phương tiểu thư không cần anh phải can thiệp vào, với lại Phong tổng của chúng tôi không phải là loại người đó.
Lương Thành thừa nhận cũng có nhiều lúc Phong Duật Thần rất kì lạ, tính cách thay đổi như trở thành một con người khác vậy.
Nhưng anh là một người rất chung tình, ánh mắt của anh lúc nhìn Phương Hân hoàn toàn không có gì được gọi là giả dối.
Có lẽ là do Phong Duật Thần có nỗi khổ riêng hay là gì đó mà thôi, làm sao có thể có chuyện anh bỏ rơi Phương Hân chứ?
Tần Khiêm lập tức nhíu mày, mọi chuyện đã tới nước này rồi còn bảo anh đừng can thiệp vào sao? Chờ cho tới khi Phong Duật Thần tuyệt tình nói lời chia tay với Phương Hân thì anh mới được can thiệp vào à?
- Tôi đã nhượng một bước rồi, nhưng nếu Phong Duật Thần còn dám khiến cho Phương Hân tổn thương một lần nữa, tôi sẽ quang minh chính đại theo đuổi cô ấy.
Trước đây Tần Khiêm chỉ sợ khiến cho Phương Hân khó xử mà thôi, nhưng mọi chuyện đã tới nước này rồi, anh còn gì không dám làm chứ? Nhưng câu nói của anh vừa dứt thì Lương Thành lại nở nụ cười ngặt nghẽo:
- Theo tôi được biết, anh đã có vợ sắp cưới rồi.
Không biết ai mới là người sẽ khiến cho Phương tiểu tổn thương?
Tần Khiêm biết rõ mình đang làm gì, nếu như anh đã nghiêm túc muốn theo đuổi Phương Hân, anh cũng sẽ có trách nhiệm giải quyết mọi chuyện của mình cho ổn thoả.
Không giống như Phong Duật Thần, im lặng không chịu nói gì cả.
Hắn tưởng im lặng như thế là xong sao?
- Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng tôi sẽ không khiến anh thất vọng đâu!
...!
Ở nửa bên kia của trái đất bây giờ mới là buổi chiều, Phong Duật Thần mệt mỏi từ công ty trở về.
Mọi chuyện rắc rối của hơn 1 tháng trước căn bản đã được giải quyết ổn thoả rồi, nhưng đột nhiên hôm nay Vương San lại xuất hiện và náo loạn ở công ty.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, đến anh cũng không ngờ tới.
Mới bước vào nhà, Phong phu nhân đã nghiêm nghị gọi tên anh, như thể bà đã chờ anh từ nãy tới giờ rồi.
- Thần, nghe nói hôm nay cô ta lại tới tìm con?
Năm đó Phong Duật Thần đòi sống đòi chết kết hôn với Vương San, nhưng cuối cùng Vương San thì sao chứ? Cô ta bỏ mặc anh khi Phong gia đang gặp khó khăn nhất, bỏ mặc anh vào lúc anh đang cần một bờ vai an ủi nhất.
Một người phụ nữ hám danh lợi như vậy, Phong gia không cần.
Dù cho Phong Duật Thần có đòi quay lại thì bố mẹ anh cũng sẽ không đồng ý.
Chuyện này đã đến tai Phong phu nhân nhanh như vậy, Phong Duật Thần cũng không quá bất ngờ gì.
Anh liền tiến về phía mẹ mình và ngồi xuống ghế đối diện bà, mệt mỏi đưa tay lên nới lỏng cà vạt.
- Chỉ là chuyện đã qua, không cần phiền tới mẹ để tâm đâu ạ.
Câu nói này của Phong Duật Thần đã chứng minh sự quyết tâm của anh rồi.
Dù cho có 10 Vương San cũng không thể khiến cho anh lung lay được, năm đó cô ta bỏ anh đi thế nào, anh đương nhiên không quên được.
Chính vì cú sốc lớn này khiến cho Phong Duật Thần sinh ra một căn bệnh tâm lý phức tạp vô cùng, tới giờ anh vẫn chưa thể tiết lộ với bất kì ai được.
Ngay cả bố mẹ ruột của anh cũng không hề biết chuyện này.
Có được câu nói này của Phong Duật Thần, Phong phu nhân cũng yên tâm hơn nhiều.
Nhưng bà vẫn không quên nhắc nhở con trai một câu:
- Năm đó con mang Tiểu Duật Khang về để chống đối mẹ, đã 5 năm trôi qua rồi, con định sẽ không kết hôn sao?
Sau chuyện của Vương San, Phong phu nhân có sắp xếp cho Phong Duật Thần đi xem mắt.
Tất cả những cô gái đó đều là con cái nhà quyền quý, thân phận vô cùng xứng với Phong Duật Thần.
Nhưng anh lại nhất quyết không chịu kết hôn, thậm chí còn mang con riêng về để chống đối.
Sau khi xét nghiệm DNA chứng minh đó là con ruột của Phong Duật Thần, Phong lão gia và Phong phu nhân cuối cùng cũng phải thôi chuyện xem mắt đó.
Mới thế đã 5 năm trôi qua, Tiểu Duật Khang cũng sắp đón sinh nhật 5 tuổi rồi.
Tới giờ Phong Duật Thần vẫn chưa có ý định kết hôn sao?
Trước câu hỏi của mẹ, Phong Duật Thần chỉ trầm ngâm, mãi mới đáp một câu chắc nịch:
- Sẽ ạ, mẹ đừng lo.
- Con nói vậy có phải là đã tìm được đối tượng kết hôn rồi phải không? Là tiểu thư nhà nào thế, khi nào rảnh đưa con bé ấy về nhà xem sao?
Nói về chuyện hôn sự của Phong Duật Thần, Phong phu nhân thực sự có rất nhiều chuyện để nói.
Phong lão gia thì giao toàn quyền quyết định cho Phong phu nhân, chỉ cần Phong Duật Thần tìm được một người "thích hợp" để kết hôn là được rồi.
Phong Duật Thần quả thực rất đau đầu với những câu hỏi của mẹ, anh xoa xoa mi tâm, gật đầu một cách chống đối:
- Con biết rồi, con nhất định sẽ đón cô ấy sang Mỹ.
Cô ấy hiện giờ đang ở thành phố S ạ.
- Được được, con nói thế thì mẹ yên tâm rồi.
Phong gia chúng ta cũng không cần con dâu giàu quá làm gì, chỉ cần thân phận xứng với con là được.
Tuyệt đối đừng như Vương San đó, nó chỉ hám danh lợi thôi con ạ.
Phong phu nhân bây giờ thật không dám tin tưởng thêm bất cứ cô gái nào luôn tỏ ra ngây thơ đơn thuần nữa, Vương San chính là một ví dụ điển hình nhất..