Mãi Phong Duật Thần mới thoát được khỏi những lời tra khảo của Phong phu nhân, mệt mỏi trở về phòng.
Anh liền bước vào căn phòng bí mật kia để kể khổ với người đó.
Bật camera lên, anh lại thở dài:
- Lúc cậu ở đây có bị mẹ giục kết hôn không vậy? Tôi đau đầu nhất là vụ việc này đó.
Người mà Phong Duật Thần nói chuyện cùng có biệt danh là Louis, nhưng không ai ngoài anh biết Louis là ai cả.
Có bao nhiêu việc xảy ra, bao nhiêu mệt mỏi hay bất mãn anh đều kể kết cho Louis nghe, cũng giống như Louis hay kể mọi chuyện của hắn ta cho anh nghe vậy?
Sau khi kể xong, Phong Duật Thần mới tắt màn hình camera đi, anh đứng dậy và bước một vòng xung quanh căn phòng.
Dù cho Louis có đi đâu nhưng cuối cùng vẫn mang những câu chuyện mà mình đã từng trải qua quay về đây, cho nên cả hai đều nắm rõ bí mật của nhau như thế nào.
Phong Duật Thần nhìn lướt qua căn phòng một lượt, cuối cùng bị thu hút bởi một tấm ảnh của một người phụ nữ.
Nụ cười của cô quá chói lọi, ngay từ khi lần đầu nhìn thấy cô, anh đã bị cô thu hút.
Anh theo phản xạ tự nhiên mà cầm bức ảnh đó lên ngắm nhìn thật kĩ.
Không hiểu sao anh lại có cảm giác cô gái này nhìn rất quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi.
Ở đằng sau của tấm ảnh chỉ ghi hai chữ duy nhất:
"Phương Hân!"
Một cái tên rất đặc biệt, hình ảnh cô gái loé qua trí óc đột nhiên khiến cho trái tim anh nhói đau, một loạn cảm xúc không tên khó mà tả thành lời dâng trào lên trong lòng anh...!
Cô gái này là ai, sao lại có ảnh ở đây? Chẳng nhẽ đây là đồ của Louis?
- Chậc chậc! Kệ đi.
...!
Từ sau khi Tần Khiêm đi, Phương Hân ngủ một mạch tới sáng hôm sau luôn.
Cô đã hạ sốt hoàn toàn rồi, cơ thể cũng thoải mái dễ chịu hơn hôm qua rất nhiều.
Cô thẫn thờ nhìn lên đồng hồ trên bàn, đã 8 giờ sáng rồi sao? Phong Duật Thần vẫn chưa gọi điện cho cô dù chỉ là một cuộc gọi, cô tủi thân vô cùng.
Phương Hân vứt điện thoại sang một bên, co người lại ôm mình suy nghĩ.
Nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống, ướt cả bộ áo bệnh nhân.
Đến cuối cùng anh vẫn tuyệt tình như vậy sao?
Cánh cửa phòng bệnh lại đột ngột được mở ra, Tần Khiêm bước vào, trên tay là đủ thể loại món ăn.
Lương Thành đi sau vẻ mặt cũng khó coi vô cùng, tuy không chấp nhận Tần Khiêm nhưng lúc này Phương Hân đang ốm, Lương Thành cũng chẳng rảnh rỗi để đi cãi nhau với Tần Khiêm làm gì.
Thế là cả hai cùng thay phiên nhau chăm sóc cho Phương Hân luôn.
- Em dậy rồi sao, dậy sớm vậy?
Tần Khiêm đặt đồ ăn xuống bàn, bước tới đỡ Phương Hân ngồi thẳng dậy, đắp chăn cho cô.
Phương Hân chỉ gật đầu, cô không còn đủ sức lực để nói câu đuổi Tần Khiêm đi, cuối cùng cũng đành thôi.
- Tôi còn phải tới công ty nữa, tôi vẫn ổn mà.
Lần này đến lượt Lương Thành lên tiếng, anh ta bước tới trước mặt Phương Hân và nói:
- Phương tiểu thư yên tâm ạ, chuyện ở công ty tôi đã lo ổn thoả rồi.
Cô bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi cho khoẻ là được rồi.
Phương Hân im lặng không nói gì, Tần Khiêm lại mang đồ ăn tới trước mặt cô, dịu dàng nói:
- Em ăn chút cháo đi rồi uống thuốc đi, phải uống thuốc thì em mới nhanh khỏi được.
Khoẻ lại rồi mới đi tìm Phong Duật Thần để hỏi chuyện được chứ?
Tần Khiêm thật biết cách đánh vào tâm lí của Phương Hân, câu nói này của anh đã khiến cho cô bừng tỉnh, tâm trạng uể oải khi nãy đã không còn.
Phải, cô phải khỏe lại rồi mới đi tìm Phong Duật Thần để hỏi chuyện được chứ? Ít nhiều cô cũng muốn nghe một câu trả lời thoả đáng nhất từ anh, cho dù chỉ là một câu chia tay...!
Nếu anh thực sự đã chán cô rồi, cô cũng sẽ không cố gắng níu kéo để làm gì nữa, cô chỉ muốn một sự rõ ràng.
Phương Hân tuy không chịu nói gì, nhưng cô đã chủ động cầm bát cháo trên tay Tần Khiêm, cố gắng nuốt từng thìa một.
Cả Lương Thành và Tần Khiêm đều thấy đây mà một tín hiệu đáng mừng, Tần Khiêm liền chủ động chuẩn bị thuốc và đưa đến trước mặt cô.
Sau khi ăn hết sạch cháo, cô đã tự giác uống thuốc.
Tần Khiêm không ngừng động viên cô:
- Uống thuốc xong rồi nghỉ ngơi một chút đi, em sẽ sớm khoẻ lại thôi mà.
Phương Hân thực sự cảm thấy phiền phức vô cùng, cô gắng gượng mắng một câu:
- Em biết rồi, em không phải trẻ con!
Tần Khiêm chỉ biết dở khóc dở cười, cô cuối cùng cũng biết mắng người rồi.
Cô có thể mắng anh thêm một vài câu nữa cũng được, anh rất vui.
Lương Thành nở nụ cười ngặt nghẽo, không chút giấu giếm mà cười nhạo Tần Khiêm.
Phương Hân là vì muốn gặp Phong Duật Thần nên mới ngoan ngoãn uống thuốc thôi, liên quan gì đến anh ta chứ?
- Được rồi, Phương tiểu thư còn phải nghỉ ngơi nữa.
Một câu mang hàm ý đuổi khách rõ ràng, Tần Khiêm đương nhiên biết.
Nhưng hôm nay anh cũng không muốn đôi co với Lương Thành làm gì, tự giác ra ngoài cho Phương Hân nghỉ ngơi.
Lúc Lương Thành cũng chuẩn bị bước ra thì Phương Hân đột nhiên gọi lại, giọng cô yếu ớt vô cùng:
- Lương Thành...Phong Duật Thần có gọi điện cho anh lần nào không?
Lương Thành đương nhiên hiểu cảm giác của Phương Hân, lúc ốm đau mà bạn trai không hề gọi điện hỏi thăm lấy một lần.
Nhưng lại phải khiến cho cô thất vọng rồi, Phong Duật Thần có gọi điện nhưng không hề nhắc một từ nào về cô, Lương Thành định nói thì anh lại bảo bận rồi tắt máy.
Sau đó Lương Thành lại gọi cho Tống Ôn để hỏi xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chính Tống Ôn cũng không rõ nữa.
Đến Tống Ôn cũng phải thừa nhận rằng, Phong Duật Thần rất khác lạ, như thể trở thành một người khác vậy.
- Phương tiểu thư, tôi thấy cô vẫn nên tự mình hỏi Phong tổng thì hơn.
Tần Khiêm đương nhiên không dám nghĩ đến việc Phong Duật Thần đang cố tình đá Phương Hân vì đã chán, nhưng tới giờ anh cũng không dám bảo đảm gì nữa.
Đến Tống Ôn còn cảm thấy Phong Duật Thần kì lạ, Phương Hân vẫn nên trực tiếp nói chuyện với anh thì hơn.
Phương Hân mím môi không đáp, có lẽ...câu trả lời trước mắt đã quá rõ ràng rồi.
Cô cười đau khổ, sau đó yếu ớt nói:
- Anh cũng ra ngoài đi.
Cô nói rồi chùm chăn lại, hoàn toàn chìm vào thế giới chỉ của riêng mình..