Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Chương 61: Đại lão bảnxbánh bao nhỏ.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trước khi ra ngoài chắc hẳn nên xem dự báo thời tiết hoặc là mua tấm vé số, chắc hẳn là trúng ngàn tám trăm vạn gì đó.
Lúc này thang máy đang ở tầng hai mươi mấy, dựa theo tốc độ xuống của thang máy, Hứa Nam nhất định sẽ tới trước rồi sẽ xảy ra cảnh bạn gái hiện tại đụng mặt bạn gái trước.
Cửa chiếc xe Jeep trắng mở ra.
Đôi gài cao gót khoảng 10cm tinh xảo chạm đất, đôi chân thon dài tinh tế xuất hiện.
Hứa Nam vừa đổi phong cách ăn mặc.
Không còn là áo sơ mi công sở nữa mà là một chiếc áo sọc trắng đen liền quần dài, tôn lên dáng người dịu dàng thướt tha mê người, quần dài che khuất đầu gối, bên dưới là đôi chân tinh tế cân xứng.
Tóc dài đen nhánh tự nhiên xõa trên vai, ngũ quan tinh tế, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, kết hợp với quần áo đơn giản vừa không mất đi vẻ nhã nhặn, cả người toát ra khí chất thoát tục tuyệt trần, bước đi uyển chuyển đẹp mắt.
"Cộc cộc cộc' tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng vang thanh thúy, nếu như không phải ánh mắt kia đặt trên mặt mình, lạnh lùng trong trẻo, đại lão bản xinh đẹp như vậy, Lâm Sanh thiếu chút nữa sẽ nhào tới gặm một phát.
Vừa rồi tiếng kèn xe 'Ting ting ting' cực kỳ chói tai vang lên hấp dẫn không chỉ sự chú ý của Lâm Sanh ,mà cả Ôn Dĩ Quân dĩ nhiên cũng xoay người, người đến thật là Hứa Nam, Ôn Dĩ Quân cũng cảm giác được Lâm Sanh khẩn trương.
Bên môi Ôn Dĩ Quân là nụ cười suy tư.
Không biết vô tình hay cố ý, thừa dịp Hứa Nam còn chưa đi tới liền quay đầu ghé sát Lâm Sanh, nhỏ giọng thêm dầu vào lửa:
"Sanh Sanh, Hứa tiểu thư là nữ cường nhân nha, hóa ra em thích kiểu người con gái như vậy."
Lâm Sanh nhìn Hứa Nam không chớp mắt, bị Hứa lão bản hấp dẫn thật sự, cũng không có cẩn thận lắng nghe Ôn Dĩ Quân nói gì, cũng không phát hiện có chỗ nào lạ.
"Cũng khó trách kiểu người tính tình ngang bướng như em, con gái dịu dạng cũng không thu phục được em, nữ cường nhân tính tình tương đối mạnh mẽ mới khiến cho em ngoan ngoãn."
Ôn Dĩ Quân vỗ nhẹ lên vai Lâm Sanh, khẽ cười nói:
"Sanh Sanh, nhanh hoàn hồn lại, đừng nhìn nữa, Hứa tiểu thư đang đi về phía em."
Lâm Sanh chấn động, yếu đuối :
"À, ồ."
Hai người dựa vào gần, tư thế này rơi vào trong mắt Hứa Nam cực kỳ giống tư thế mập mờ chạm đầu sát tai.
Ánh mắt quét qua càng lạnh hơn, Lâm Sanh nhìn nhìn Ôn Dĩ Quân, vội lui ra một bước nhỏ, cùng Ôn Dĩ Quân duy trì khoảng cách an toàn nhất định, chỉ lúng túng gật đầu cười không có mở miệng nói.
Lúc này, Lâm Sanh chỉ khẩn cầu thang máy nhanh xuống để cô có thể nhanh chóng trốn đi, Hứa đại boss là người rất ngạo kiều, hay ghen, không chừng sẽ dày vò cô.
Không như mong muốn, ánh mắt Lâm Sanh mong mỏi nhìn quần dài Hứa Nam phấp phới đi tới, đứng ở bên cạnh cô, mỉm cười gật đầu với Ôn Dĩ Quân:
"Ôn tiểu thư, chào buổi sáng."
"Chào." Ôn Dĩ Quân vừa cười vừa nói, "Hôm nay thật trùng hợp, dĩ nhiên ở đây có thể gặp được mọi người."
"Phải, thật trùng hợp." Hứa Nam lên tiếng trả lời, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Sanh bên cạnh.
Lâm Sanh vẫn nhìn Hứa Nam, thấy Hứa Nam nhìn sang, ánh mắt vô tội chớp chớp với Hứa Nam.
Lúc phát hiện ngọn núi nhỏ trên trán Lâm Sanh vừa xẹp đi bây giờ lại 'hiện hình', Hứa Nam nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, không hề nhìn Lâm Sanh, cười khẽ hỏi:
"Ôn tiểu thư cũng làm ở đây à?"
"Đúng vậy."
Ôn Dĩ Quân gật đầu, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía Lâm Sanh, có chút đầy ẩn ý, "Ở nơi này gặp được mọi người, xem ra sau này chúng ta sẽ làm ở cùng một tòa nhà rồi."
Không nên dùng ánh mắt dịu dàng đó nhìn cô, thật vất vả mới có thể ôm Hứa đại boss ngủ, hôm nay cái gì cũng chưa làm, bây giờ lại ở trước mặt bạn gái trước giao tranh, quả thật Lâm Sanh xấu hổ tới mức hận không thể tiến vào khe hở nào đó.
"Thật không, chúng ta thật đúng là có duyên." Hứa Nam mỉm cười, bất động thanh sắc nắm tay Lâm Sanh, đem Lâm Sanh kéo sang bên cạnh mình, thoáng nghiêng người chắn đường nhìn sang của Ôn Dĩ Quân.
Khe hở sinh tồn, giữ mạng quan trọng hơn, Lâm Sanh nắm lại bàn tay mềm mại của Hứa Nam đưa ra, rất khôn ngoan lặng lẽ dời bước, đem cả người trốn phía sau Hứa Nam.
Dư quang vẫn luôn chú ý Lâm Sanh, phát hiện hành động nhỏ đó, tất cả Hứa Nam đều thu hết vào trong mắt, bên môi mang theo ý cười đối với Ôn Dĩ Quân gật đầu:
"Ôn tiểu thư, chúc cô đi làm vui vẻ, chúng tôi đi trước."
Ôn Dĩ Quân cười cười:
"Được."
Có Hứa lão bản ở đây, Lâm Sanh không dám nhìn Ôn Dĩ Quân, ngoãn ngoãn để Hứa Nam nắm tay mình, đi về phía thang máy VIP bên cạnh, thang máy dành riêng cho lão bản không cần chờ, quẹt thẻ là được.
Vào thang máy, Hứa Nam buông tay đứng qua bên cạnh, Lâm Sanh không dám mở miệng,
Tuy rằng không có cảm giác được khí tức lạnh lẽo nhưng trong lòng Lâm Sanh vẫn không ổn.
Cô thầm nghĩ, có nên giải thích với Hứa Nam không, tại sao ở hầm gởi xe lại đụng phải Ôn Dĩ Quân, nghĩ lại cũng không có gì hay để giải thích, chính là ngẫu nhiên gặp thôi, không phải cố ý hẹn ra gặp mặt.
Suy đi nghĩ lại, thang máy đã tới tầng mười rồi, Hứa Nam vẫn không mở miệng nói chuyện, bầu không khí có chút ngưng trọng, cái miệng Lâm Sanh rốt cuộc không nhịn nổi, giơ tay khẽ kéo góc quần Hứa Nam.
Hứa Nam liếc mắt nhìn ai kia:
"Sao?"
"Ừm... cái kia... chính là cái kia..."
Lâm Sanh nhìn Hứa Nam bất động thanh sắc, lời đến môi trong nhất thời không nói ra được, vốn đỏ mặt nghẹn tới nghẹn lui, càng thêm ửng đỏ.
"Hữm?" Hứa Nam liếc xéo nhìn vẻ mặt quẫn bách của Lâm Sanh, thản nhiên hỏi: "Em muốn nói cái gì?"
"Em... em... em... em muốn nói..."
Hứa Nam mang giày cao gót nên cao hơn Lâm Sanh nửa cái đầu, Lâm Sanh với không tới, quẫn bách mà kéo kéo tóc sau ót, ngưỡng mặt lên nhìn Hứa Nam, nhón chân lên, tiến đến bên tai Hứa Nam nói:
"Hôm nay chị thật xinh đẹp."
"Hôm nay chị đẹp, vậy ý em nói hôm qua chị không đẹp?" Hứa Nam lạnh lùng cười, giọng rõ ràng cố ý tra hạch.
Lâm Sanh bị hù nhảy dựng lên, vội vàng lắc đầu nói:
"Không phải, đẹp, chị lúc nào cũng đẹp."
Hứa Nam thu lại ý cười bên môi, bất động thanh sắc, lãnh đạm nói:
"Lâm tiểu thư, hôm nay chị vừa giúp em diễn một tuồng kịch, tiền lương trừ hết, không có tiền để có thể trừ, xin hỏi em muốn báo đáp chị thế nào?"
Lam Sanh kinh ngạc, diễn kịch gì?
Diễn kịch còn diễn rất thật vừa hiên ngang chủ động nắm tay cô, đầy tính chiếm hữu, Hứa đại boss, ngài tốt nghiệp đại học diễn xuất à?!
Cố gắng xem nhẹ báo đáp từ miệng Hứa Nam, tiền lương đều trừ sạch sẽ, còn muốn báo đáp cái gì.
Lâm Sanh nhanh chóng đổi đề tài, nghiêm túc giải thích:
"Chị tin tưởng em, hôm nay em tình vô tình gặp Ôn Dĩ Quân."
"Ở chỗ này có thể tình cờ gặp được, hai người duyên phận quả thực không cạn." vẻ mặt Hứa Nam cười như không cười, "Hôm nay kéo kéo bàn tay nhỏ, ngày mai không phải hôn hôn cái miệng nhỏ à, ngày kia nối lại tình xưa."
Lâm Sanh hít vào một hơi, lần này xong rồi, nghe đi cái giọng chua lè này, Hứa đại boss ngạo kiều nhất định vừa rồi uống một chén giấm chua lớn từ Ôn Dĩ Quân.
Tối hôm qua mới bò được lên giường Hứa đại boss, hôm nay chưa làm gì, đêm nay còn có thể leo không, chỉ có thể dùng hình ảnh thê lương để nói, tổng kết cuộc đời theo đuổi Hứa đại boss của cô: Quân chưa thắng đã từ trần .
*Hàm ý việc còn chưa thành người đã chết
Lâm Sanh nhìn thoáng qua số tầng, gần đến tầng 20, đỏ mặt vội nói:
"Bây giờ người em thích là chị, bạn gái trước đã qua, sao có thể nối lại tình xưa, chị phải tin tưởng em."
Thang máy đến tầng 21.
"Còn nữa, em không có nắm bàn tay nhỏ bé của Ôn Dĩ Quân, là người ta muốn sờ trán em, em không cho sờ cũng không thể không kéo tay người ta, ai ngờ bị chị thấy."
Ding, thang máy tới tầng 22.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Hứa Nam nhìn tiểu bảo mẫu dường như không có ý đi ra, lúc này Lâm Sanh giơ tay lên lắc lắc cánh tay Hứa Nam, ra ý nhắc nhở:
"Tới rồi."
"Ừm." Hứa Nam lên tiếng trả lời, ánh mắt quét qua Lâm Sanh vài lần, từ cái núi nhỏ sưng trên trán quét xuống, cuối cùng ngừng ở trên môi Lâm Sanh... mấy giây.
Hứa Nam thu hồi ánh mắt, hờ hững nói:
"Bữa nay son môi em thoa khó coi, buổi trưa hết giờ làm vào phòng làm việc của chị, chị đổi màu khác cho."
Nói xong, nhìn thấy sự ngẩn ngơ trong ánh mắt Lâm Sanh, quần dài Hứa Nam khẽ lay động, giẫm giày cao gót, dáng đi ổn định nhã nhặn, 'Cộc cộc cộc' rời đi, chỉ lưu lại bóng lưng thướt tha cho Lâm Sanh.
Son môi cô dùng khó coi sao!?
Ngay khi thang máy sắp đóng lại, trong nháy mắt Lâm Sanh hoàn hồn, bước lớn xông ra, nhìn nhìn kính phản quang gắn trên vách tường.
Hôm nay son môi của Lâm Sanh là màu hồng nhạt, sang trọng có nội hàm, không giống son môi của La Hoan như lửa rực cháy, son môi nhàn nhạt, sao lại khó coi.
Bước vào phòng tài vụ, nhìn thấy Ngô Phân đang ngồi chỉnh sửa tài liệu, Lâm Sanh đi tới vỗ nhẹ lên vai Ngô Phân, Ngô Phân quay đầu lại cười nói:
"Chị Lâm, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Lâm Sanh lên tiếng đáp, vẻ mặt thần thần bí bí nhìn chung quanh nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Ngô Ngô, chị hỏi em chuyện này."
Ngô Phân chớp chớp mắt:
"Chuyện gì?"
Lâm Sanh chu chu miệng, chỉ vào môi mình nghiêm túc hỏi:
"Em cảm thấy, chị của em hôm nay thoa son... khó coi à?"
Ngô Phân lại gần, cẩn thận quan sát, chớp chớp mắt nhìn Lâm Sanh:
"Lâm tỷ, son môi màu hồng nhạt này, thoa đều rất đẹp, em nhìn mà nhịn không được muốn hôn một cái luôn."
"Vậy tại sao nói mình thoa khó coi." Lâm Sanh nhỏ giọng lầm bầm: "Nữ nhân kia thật sự không biết thưởng thức."
Ngô Phân lời lẽ nghiêm túc:
"Ai nói son môi Lâm tỷ khó coi, người này nhất định là mắt mù."
"Đúng, chị cũng cảm thấy như vậy nhất định là mắt mù rồi." Lâm Sanh tìm được đồng minh, cười híp mắt vỗ nhẹ vai Ngô Phân, "Vẫn là tiểu Ngô Ngô biết thưởng thức sắc đẹp."
"Ánh mắt của em rất độc đáo, người đẹp làm sao cũng đẹp." Ngô Phân nhìn Lâm Sanh, tự đáy lòng chấp tay hình chữ thập, hai mắt toát ra tia sùng bái.
Trải qua thời gian chung đụng, đã thân thiết hơn rồi, Ngô Phân không phải đứa nhỏ hay vuốt mông ngựa (nịnh bợ), Lâm Sanh được Ngô Phân khen trong lòng nở hoa:
"Cái miệng nhỏ ngọt như vậy, để thưởng cho em, trà chiều chị mời."
Ngô Phân hưng phấn nói:
"Cảm ơn chị Lâm."
"Không cần khách sáo, sắp tới giờ làm rồi, cố gắng làm việc." Lâm Sanh cười cổ vũ vài câu, nhìn thấy Ngô Phân gật đầu liền xoay người vào phòng làm việc.
Cuối tháng bắt đầu tổng kết sổ sách, các loại báo cáo ghi chép soạn thảo và xét duyệt, quả thực Lâm Sanh bận rộn muốn bay lên trời, công việc chồng chất bận rộn thoáng cái đến trưa.
Trước khi hết giờ làm việc, Lâm Sanh đứng lên, cầm một phần báo cáo đến phòng làm việc kế bên, cần cho Diệp tổng giám xem qua ký tên.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đặt trên người Lâm Sanh đứng yên ở cạnh cửa, bừng tỉnh, cảm xúc trong mắt biến mất, khẽ cười ngoắc ngoắc Lâm Sanh:
"Sanh Sanh, đến đây đi."
Lâm Sanh đi vào, mang theo bản báo cáo đặt lên bàn làm việc của Diệp Đồng, nhẹ giọng nói:
"Diệp tổng tuần trước công ty chi trả tổng chi phí, xác nhận không sai, mời chị kí."
Diệp Đồng gật đầu:
"Được, trước tiên để xuống đi."
Rất đúng lúc, tiếng chuông tan ca vang lên, chỉ cần hết giờ làm việc chính là thời gian riêng tư.
Lâm Sanh do dự, vẫn cúi người có chút lo âu nhìn Diệp Đồng, nhẹ giọng hỏi:
"Sắc mặt chị tái nhợt, tối qua nghỉ ngơi không tốt sao?"
"Không sao." Diệp Đồng khẽ cười, giơ tay lên xoa tóc Lâm Sanh, "Tan ca, nhanh đi ăn cơm đi, không đi đùi gà của em sẽ không còn đâu."
"Vậy còn chị?"
"Hết giờ làm chị cũng ngay lập tức về nhà."
"Được rồi, vậy chị về cẩn thận một chút." Lâm Sanh ngồi dậy cười cười "Em đi trước."
Diệp Đồng cười cười:
"Ừ, đi đi."
Thật ra, Lâm Sanh rất hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng của Diệp Đồng, ví dụ như ánh mắt Diệp Đồng nhìn cô, luôn luôn trong trẻo ấm áp, Diệp Đồng cũng thường xuyên có hành động vô cùng thân thiết như nhéo má, xoa tóc cô. Giống như một người chị lớn dịu dàng tri kỷ.
Khi cười lên luôn luôn dịu dàng ấm áp.
Nữ nhân tốt như vậy 27 tuổi vẫn còn độc thân, cũng không biết sau này ai có thể bắt được trái tim Diệp lão đại, người đó thật sự là số lớn tu 8 kiếp.
Trở lại phòng làm việc, Lâm Sanh không có vội đi, sáng sớm Hứa Nam bảo cô hết giờ làm qua phòng làm việc của tổng tài, cô phải chờ những người trong công ty đi hết, cô sẽ chui qua.
Miễn cho tin đồn lại dậy sóng.
Thật kỳ quái, Hứa lão bản tinh mắt dữ, son môi của cô sao lại khó coi, còn bá đạo như vậy ngay cả thoa son môi màu gì cũng quản.
Ngồi trong phòng làm việc, Lâm Sanh kiên nhẫn chờ 10 phút đồng hồ, điện thoại vang lên, Hứa Nam gởi tin nhắn, chỉ đơn giản 2 chữ, vừa hàm chứa mệnh lệnh khiến cô không cách nào có khí phách xấu từ chối.
Hứa đại boss: Tới nào.
"Chính là kẻ ngạo kiều." Nhìn tin nhắn Lâm Sanh lẩm bẩm trong miệng, "Bá đạo tổng tài, tổng tài cũng già mồm cãi láo thôi."
Người ta đều tự mình gởi tin nhắn tới hối thúc, hết cách rồi, cô vẫn phải đi tới phòng tổng tài xem thử, cái tổng tài vừa ngạo kiều vừa già mồm kia muốn giở trò bịp gì.
Lâm Sanh đi ra nhìn nhìn, Diệp Đồng không có trong phòng làm việc, người của công ty đã đi tương đối rồi.
Lúc này mới đi về hướng phòng tổng tài.
3 phút trước, Hứa Nam đã đặt văn kiện vừa ký xong xuống, gởi tin nhắn cho tiểu bảo mẫu.
Rồi đặt điện thoại xuống.
Hứa Nam thẳng lưng ngồi, gương mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ là giơ tay rút tờ khăn giấy trên bàn làm việc, đem son môi lau sạch.
---------------------------------------
Ps. Huhu con đã quay lại, đừng ném đá, cầu yêu thương :)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.