Tổng Tài Lại Nhìn Cô Chằm Chằm

Chương 31: ăn vạ (1)



Editor + beta : Lolisa
Vào hôm Bạch Sơ Hiểu xuất ngoại trước một ngày, Hàn Uyển Nhi lại tới tìm cô một lần nữa. Bởi vì giữa Tỉnh Thân Vũ với Hàn Uyển Nhi còn xảy ra một vài vấn đề, mà cô lại không đành lòng nhìn Tỉnh Thân Vũ tiếp tục thương tâm khổ sở như vậy, cho nên cô muốn Bạch Sơ Hiểu đi qua gặp anh một lần, cho dù chỉ nói một vài câu thôi cũng đã tốt lắm rồi.
"Anh ấy đã vì cô mà trả giá rất nhiều, tại sao cô lại có thể tàn nhẫn như vậy được chứ." Hàn Uyển Nhi chất vấn Bạch Sơ Hiểu, "Lúc trước khi cô ra nước ngoài du học, cô có biết anh ấy đã đau khổ như thế nào hay không ? Cho dù anh ấy luôn ở bên tôi nhưng lúc nào cũng muốn hỏi thăm tin tức của cô, anh ấy sợ cô sống không tốt, lại không dám đi tìm cô, sợ cô lại càng thêm không tốt hơn, những chuyện này, cô có biết hay không?"
"Tôi vừa mới biết sau khi cô nói xong ." Bạch sơ hiểu cố ý đi đến trước cửa nhà. Cô rất tò mò, không biết tại sao một người là nữ chính như Hàn Uyển Nhi vì cái gì lại cứ thích đi chỉ trích người khác như vậy.
Nói khó nghe một chút, chính là không ai muốn Tỉnh Thân Vũ phải trả giá cái gì cho cô cả, nếu đã tự lao đầu vào vậy thì phải tự mình đi chịu trách nhiệm cho những việc đó thôi. Nếu vì tình yêu mà phải trả giá, vậy thì không biết có bao nhiêu người yêu nhau chân chính có thể ở bên nhau a, mọi người đều có thể nói mình vì ai mà trả giá, mình nên cùng ai ở bên nhau, vậy cho dù không ở bên nhau thì cũng phải gánh vác trách nhiệm cho nhau hay sao.
Bạch Sơ Hiểu thật sự không hiểu mạch não Hàn Uyển Nhi, mạch não như thế này đúng là hiếm có và kỳ lạ trên đời.
"Anh Thân Vũ, anh ấy thực sự rất yêu cô." ánh mắt của Hàn Uyển Nhi hơi tối lại, "Mấy năm nay, bất luận tôi có làm cái gì thì trong lòng anh ấy cũng chỉ có một mình cô."
"Không, cô chờ đi, nhất định trong lòng anh ta sẽ có cô." Đi một đoàn đường dài ngược luyến tình thâm xong thì sau này hai người có thể vui vẻ mà ở bên nhau rồi, cho dù trong lòng nam chính vẫn còn bạch nguyệt quang, nhưng rồi cuối cùng anh ta vẫn sẽ ở bên cạnh nữ chính thôi, bởi vì nếu bạch nguyệt quang mà không hắc hóa thì cô ấy cũng đã sớm chết từ lâu lắm rồi, nên sớm hay muộn thì anh ta cũng sẽ đến bên những người khác mà thôi. Bạch Sơ Hiểu cho rằng cô không phải là bạch nguyệt quang ở trong lòng Tỉnh Thân Vũ, bởi vì nguyên chủ đã sớm chết từ hai năm trước rồi.
Nhưng cô sẽ nói sao? Không có khả năng! Tỉnh Thân Vũ là một tên cặn bã, đã đính hôn với người khác mà còn dán mơ tưởng đến cô, vậy thì anh ta cứ tiếp tục chịu khổ đi. Cả Hàn Uyển Nhi này nữa, cũng chịu khổ luôn đi, không ăn một chút khổ thì làm sao sau này có thể nhận lại quả ngọt được.
Bạch Sơ Hiểu thừa nhận chính mình có chút độc ác , nhưng không thể lúc nào con người cũng lương thiện được, bởi vì căn bản là trên thế giới này không thể nào có một người như vậy.
"Khoan đã ?" Hàn Uyển Nhi buồn bã nhìn Bạch Sơ Hiểu, "Cô nói ra thật là nhẹ nhàng, nhìn thì có vẻ như cô vẫn không xuất hiện ở trước mặt anh ấy, nhưng thật ra anh ấy vẫn có thể nhìn thấy cô ở trên TV, không có thời khắc nào là anh ấy không nghĩ đến cô cả, căn bản là anh ấy không thể quên được cô."
"Cô tới đây là muốn tôi từ bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình và không còn xuất hiện trên màn ảnh trong tương lai nữa có đúng hay không" Bạch Sơ Hiểu nghe được tiếng ai oán nhàn nhạt trong lời nói của đối phương, chuyện này có thể trách ai đây, Tỉnh Thân Vũ không quên được, vậy thì cô phải từ bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình và trốn tránh ở một góc hay sao? "Hàn Uyển Nhi, cô không cảm thấy cô rất buồn cười hay sao? Tôi đã không còn liên lạc với vị hôn phu của cô nữa rồi, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác đến tìm tôi."
Cô thừa nhận, hôm nay cô cố ý ra ngoài chính là muốn nhìn xem Hàn Uyển Nhi sẽ nói cái gì, thật ra cô hy vọng Hàn Uyển Nhi sẽ kiên cường hơn một chút, hai người phụ nữ tội gì phải làm cho nhau khó xử.
"Trước kia hai người là thanh mai trúc mã, như vậy còn chưa đủ hay sao ?" Nếu như cô không bị ôm sai, vậy thì cô mới là thanh mai trúc mã với Tỉnh Thân Vũ, Hàn Uyển Nhi không cho rằng cô đã làm gì sai, "Cô có biết biết anh ấy đã khổ sở nhiều như thế nào hay không ? Anh ấy đã uống say rất nhiều lần và mỗi lần đều gọi tên của cô."
"Vậy à." Xứng đáng, bọn họ hại chết nguyên chủ, bây giờ còn muốn như thế nào nữa. Bạch Sơ Hiểu không có thiện cảm với Hàn Uyển Nhi, cô không ra tay đã là cho bọn họ một sự nhân nhượng lớn nhất rồi, nếu như cô trả thù cho nguyên chủ, vậy thì Hàn Uyển Nhi nghĩ rằng cô ta còn có thể tùy tùy tiện tiện chạy đến đứng trước mặt cô hay sao, "Các người xứng đáng nhận lấy nhiều khổ sở hơn!"
"Cô......" Hàn Uyển Nhi mở to hai mắt, không thể tin tưởng mà nhìn Bạch Sơ Hiểu.
"Càng không chiếm được sẽ càng nhớ mãi không quên." Bạch Sơ Hiểu mỉm cười, về sau nguyên chủ bị vặn vẹo cũng chỉ vì tới quá gần tên nam nhân cặn bã đó, tra nam, bị tra nam nhung nhớ quá nhiều, cho nên mới trở nên vặn vẹo, mà cô, không tới gần, cũng không liên lạc, vậy nên đối phương chỉ có thể nhìn cô qua màn hình. Và cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trả thù bọn họ dưới hình thức trá hình khi bước chân vào giới giải trí cả, nhưng bây giờ cô chỉ có thể nói rằng đây đã là số mệnh do ông trời định sẵn mà thôi.
Sau khi nói xong, Bạch Sơ Hiểu bước vào nhà, Hàn Uyển Nhi muốn đuổi theo lại bị người ngăn lại. Nơi này không phải là Hàn gia, không phải Hàn Uyển Nhi muốn làm gì thì làm.
Hàn Uyển Nhi thống khổ, chỉ cần một ngày Bạch Sơ Hiểu còn chưa nói rõ ràng với Tỉnh Thân Vũ thì chắc chắn anh ấy sẽ không thể nào quên được cô ta, vậy thì khi nào anh ấy mới có thể yêu cô đây. Rõ ràng cô đã nói với anh là Bạch Sơ Hiểu có bạn trai rồi, nhưng anh vẫn không thể quên cô ta. Cô muốn Bạch Sơ Hiểu phải chính miệng nói cho Tỉnh Thân Vũ nghe, cảm giác kia nhất định sẽ không giống như khi cô nói ra.
Có lẽ là nghiệt duyên, nên sau khi Hàn Uyển Nhi ra khỏi tiểu khu thì gặp được Sở Diệp trong lúc đi ở dạo trên một con đường trong thành phố .
Trời nổi cơn mưa phùn, Hàn Uyển Nhi đi một mình trên phố mà không có ô. Xe Sở Diệp vừa lúc dừng lại, anh vừa quay đầu đã nhìn thấy cô, thả cửa kính xe xuống, "Này, hôm nay cô không định ăn vạ nữa à ?"
Sở Diệp có ấn tượng khá sâu sắc với Hàn Uyển Nhi , có lẽ là do trên đời này không có những người phụ nữ kỳ lạ như vậy.
Hàn Uyển Nhi quay đầu lại, cô không nhớ rõ Sở Diệp cho lắm, nhưng khi nghe đến từ ăn vạ, cô lại nghĩ đến người kia, anh ta chính là người đã vứt thật nhiều tiền mặt đỏ hồng cho cô.
"Lại muốn ném thêm tiền cho tôi sao?" Không giống với vẻ mặt thận trọng khi đối mặt với Tỉnh Thân Vũ, cô không cần sợ đối phương không cao hứng, không cần sợ đối phương chán ghét mình. Hàn Uyển Nhi trực tiếp chế nhạo đối phương "Anh cho rằng mình có thể tùy tùy tiện tiện ném những đồng tiền dơ bẩn này hay sao?"
"Làm gì mà tức giận như vậy ?" Sở Diệp đi xuống xe lôi kéo cô lên xe.
Hàn Uyển Nhi giãy giụa, căm tức nhìn Sở Diệp, "Anh tính làm cái gì, cẩn thận tôi gọi cảnh sát đó."
"Báo đi." Sở Diệp đưa điện thoại cho Hàn Uyển Nhi, "Để xem bọn họ có bắt được tôi hay không ."
Hàn Uyển Nhi nhụt chí, khi vừa nhìn thấy người này, cô đã biết thân phận của anh ta không tồi rồi, phỏng chừng cô có gọi cảnh sát thì chắc cũng chẳng có ai tin cô đâu. Cúi đầu, hung hăng cắn vào cánh tay của Sở Diệp.
"Cô là chó sao?" Sở Diệp ném Hàn Uyển Nhi ra, trên cánh tay anh có một dấu răng rất rõ ràng khiến cho anh rất không vui, trên dấu răng còn dính một chút máu.
Xe đã chuyển động nên Hàn Uyển Nhi không thể xuống xe được, vì vậy cô đã đá thật mạnh vào hai chân của Sở Diệp.
"Cô muốn tôi trói cô lại sao ?" Sở Diệp ấn Hàn Uyển Nhi xuống, có phải đầu óc của người phụ nữ này có vấn đề hay không , anh chỉ vô tình nhìn thấy cô đi dạo trong mưa một cách ngu ngốc nên mới kéo cô vào đây thôi mà, "Nói đi, cô muốn tôi đưa cô đi đâu, tôi sẽ đưa cô đi."
"Không cần anh đưa." Hàn Uyển Nhi chán ghét trừng mắt nhìn Sở Diệp, những người này luôn thích xem cô là Lọ Lem và họ không nhìn thấy cô là thiên kim hào môn, cái này làm cho cô rất đau lòng. Bởi vì đây chính là một loại phủ nhận đối với cô , họ cho rằng cô không bằng những thiên kim hào môn khác , "Để tôi xuống đi, tôi sẽ tự tìm người đón mình."
"Trời mưa rất dễ bị kẹt xe, chờ người tới đón cô thì phải chờ tới khi nào. Vừa lúc bây giờ tôi lại không có việc gì, tôi sẽ đưa cô đến đó trước." Sở Diệp lấy khăn giấy ra lau cánh tay bị Hàn Uyển Nhi cắn, "Cô cắn một cái, khi về nhà tôi phải khử trùng lại. Chắc người không biết còn tưởng rằng tôi đã cường bạo cô nữa đó. Thật là, Sở Diệp tôi muốn dạng phụ nữ nào mà không có, không cần vẫy tay cũng có người tới chờ, còn cô vừa nhạt nhẽo lại không xinh đẹp tới mức bằng mọi giá tôi phải có được cô."
"Anh......" Hàn Uyển Nhi cắn môi, chẳng lẽ cô thật sự nhạt nhẽo như vậy sao? Nhưng những người đó đều nói rằng cô rất đẹp, rất giống bà Hàn.
"Trong giới giải trí có khá nhiều người đẹp, cô có thể tự so sánh với bọn họ." Sở Diệp thản nhiên nói "Nếu như cô bước vào giới giải trí, ước chừng cô chỉ có thể làm hầu gái phục vụ trà nước thôi."
Đột nhiên Hàn Uyển Nhi lại nghĩ đến Bạch Sơ Hiểu, người luôn xuất hiện trên các phương tiện truyền hình TV, nếu như chính cô cũng bước vào giới giải trí, như vậy có phải Tỉnh Thân Vũ sẽ không phải lúc nào cũng nhìn thấy cô ta ở trên TV nữa hay không. Với lại trong giới giải trí cũng không cần bằng cấp, không giống như ở trong công ty của cô, lúc nào cũng nghe thấy người ta nói cô không có bằng cấp, không có năng lực.
"Cô sẽ không thật sự muốn bước vào giới giải trí đó chứ?" Sở Diệp thấy Hàn Uyển Nhi trầm mặc, trên dưới đánh giá cô, "Cô có kỹ thuật diễn xuất không ? Có chỗ dựa không ?"
"Không cần anh quan tâm!" Hàn Uyển Nhi lại trừng mắt nhìn Sở Diệp, cô có muốn bước vào giới giải hay không thì cũng là chuyện của cô, ai cần anh ta quan tâm làm gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.