Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng

Chương 1



Dạ, cô gọi Đường Nhuế Hâm. Dạ, nơi này là nhà cô Đường phủ? Không đúng! Nơi này. . . . . . Đường phủ? ! Cô hẳn là ở nhà mới đúng a, nhà cô là Đường phủ tuyệt đối không sai. Trong trí nhớ trống không chỉ có hai điểm này là cô có thể khẳng định . Nhưng Đường phủ, gian phòng của cô là cái dạng này sao? Giường này, hộc tủ làm sao lại ki quái như vậy? Nơi này, có cái gì không đúng, mặc dù không biết là lạ ở chỗ nào. Tóm lại. . . . . . Chính là không đúng! Ô. . . . . . Nơi này là chỗ nào! Người ta tại sao lại ở chỗ này? Ô. . . . . . Đường Nhuế Hâm nhìn bốn phía xa lạ, trong lòng tràn đầy sợ hãi!  Cô ôm chăn từ từ lui đến chân giường bắt đầu nức nở.

Lúc này ngoài cửa truyền đến từng đợt tiếng gào: "Hà Tình! Hà Tình! Cậu ở đâu? Tôi mà nhìn thấy cậu ở trên giường, cậu nhất định phải chết! Cậu có biết hiện tại là mấy giờ rồi không! . . . . . ." Một cô gái mặc chiếc áo màu hồng lộ lưng hấp tấp xông vào. Thấy Nhuế Hâm núp ở chân giường  đảo cặp mắt trắng dã nói: "Aha! Tớ biết ngay mà! Tôi còn thật ngu ngốc, nhiều lần như vậy lại còn tin tưởng cậu! Lại tin tưởng đồ lười nhà cậu muốn sáng sớm leo núi! Cậu có biết tôi chạy đến dưới chân núi đợi cậu bao lâu không! Cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Thế nhưng bây giờ còn đang trên giường! Tôi cũng muốn điên rồi! Vui vẻ chuyện. . . . . . Lần này cậu chết chắc!" Nói xong cũng làm bộ muốn nhào tới Nhuế Hâm.

"Ngươi? Ngươi! Tại sao?" Cô gái áo trắng vọt tới bên giường thấy ánh mắt Nhuế Hâm kinh ngạc và hơi sợ hãi thì sửng sốt một chút vội hỏi. Nhưng ngay sau đó vừa giống như nhớ ra cái gì dường như bất đắc dĩ hỏi: "Này lại diễn kịch gì vừa ra? Giả bộ con dâu đáng thương bị khi dễ, vậy tớ là bà bà hung ác sao? Cậu thật đúng là nghiện diễn kịch rồi? Muốn đi thể nghiệm cổ đại? Nghĩ điên rôi? Cậu không có hy vọng rồi? muốn thể nghiệm phải đi tìm cha mẹ cậu đi Châu Phi thể nghiệm mới đúng! Cũng tương đối phù hợp với khí chất của cậu!" 

"Đúng. . . . . . Đúng. . . . . . Thật xin lỗi, tôi . . . . . Tôi. . . . . ." Nhuế Hâm nhìn cô gái mặt hung dữ này, sợ hãi nói xin lỗi. 

"Được rồi, được rồi! Tôi không nên mong chờ gì đối với đồ lười như cậu. Được rồi! Đừng đùa, ai, chính là không có biện phát với khuôn mặt vô tội này, cho dù biết là giả bộ cũng không thể tức giận!" Dường như để hả giận cô gái áo trắng véo véo khuôn mặt mập mạp của Nhuế Hâm. 

"Ô. . . . . ." Sau một giây đồng hồ, Nhuế Hâm giống như kinh sợ khóc lớn lên!

"Ách. . . . . . Cậu? Hà Tình. . . . . . Làm sao vậy? Cậu không phải khóc thật đấy chứ? Thật khóc ? Trời ạ! Tại sao? Tại sao? Xảy ra chuyện gì? Vui vẻ chuyện"

"Ô. . . . . ."

"Rốt cuộc tại sao? Chết tiệt! Đừng khóc nữa! Trời sập rồi?" Cô gái áo trắng lo lắng dò hỏi.

"Ô. . . . . . Nơi này là chỗ nào? Ô. . . . . . Người ta tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . . Ở chỗ này? Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi là ai a?" Nhuế hâm vừa nghẹn ngào vừa dùng âm thanh giống như muỗi kêu hỏi. 

"Đừng khóc, nói lớn tiếng chút tớ nghe không rõ. . . . . . Rốt cuộc tại sao?" Cô gái áo trắng cũng bò lên giường, ôm lấy Nhuế Hâm còn đang phát run, nhẹ nhàng trấn an .

Cảm giác được cô gái áo trắng dịu dàng, Nhuế Hâm rốt cuộc ngẩng đầu, dùng một đôi mắt tràn đầy sợ hãi nhìn cô gái kia. Cẩn thận hỏi: "Nơi này là chỗ nào? Tôi tại sao ở chỗ này? Ngươi là ai?"

"Trời ạ, làm trò hồi lâu như vậy cậu còn đang đùa bỡn tôi!" cô gái áo trắng cảm giác mình lại bị lừa hỏng mất dường như gầm nhẹ .

"Wow. . . . . . Người ta không có! Ô. . . . . . Ngươi không nên tức giận có được hay không. . . . . . Người ta thật sợ hãi!" Nhuế hâm thật vất vả mới cầm được nước mắt lại giống như chuỗi hạt châu đứt dây thi nhau rơi xuống. 

Thiếu nữ áo trắng sửng sốt ba giây đồng hồ sau thật nhanh kiểm tra đầu Nhuế Hâm, "Trời ạ, cậu bị đụng vào đầu sao? Bị thương sao?" Sau khi đã kiểm tra đầu Nhuế Hâm đến lông tóc cũng không bị đả thương, cô gái cẩn thận nghiên cứu vẻ mặt Nhuế Hâm. Một phút đồng hồ sau cô gái phát hiện Nhuế Hâm không lừa cô, "Trời ạ, vui vẻ chuyện, mau nói cho tớ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể như vậy?"

"Xảy ra chuyện gì? Người ta không biết! Ta chỉ biết ta tên là Nhuế hâm, nhà ta là Đường phủ. Sau đó ta tỉnh lại ở nơi này, nơi này hẳn không phải là nhà của ta. Ta cũng vậy không nhận ra ngươi. . . . . ." Nhuế hâm sợ hãi nói.

"Ngươi không nhận ra ta! Ta thật muốn điên rồi, ta là Hàn Thấm Nhụy. Cậu chết tiệt! Lúc để tớ chịu tiếng xấu thay cậu sao không thấy cậu không nhận ra tớ! Tớ nói vui vẻ chuyện, Cậu tên Hà Tình không phải là cái gì Đường Nhuế Hâm, còn có, nhà cậu cũng không phải là Đường phủ gì gì đó, nơi này chính là nhà cậu. Có phải cậu bị cái gì kích thích hay không, có muốn xuyên không cũng không trở thành như vậy đi! Vậy thì nhất định là cậu còn chưa tỉnh ngủ đầu óc còn chưa rõ ràng, có lẽ hiện tại còn chưa tỉnh,  còn đang nằm mơ! Cậu yên tĩnh một chút, đến,  chúng ta đi rửa mặt trước cho thanh tĩnh rồi nói."

Hàn Thấm Nhụy dẫn cô đi đến phòng rửa tay rửa mặt, phát hiện không chỉ trí nhớ của cô có vấn đề, ngay cả vòi nước cũng không biết dùng, nghiễm nhiên biến thành một cuộc sống ngu ngốc. Hàn thấm nhụy vừa nói liên miên cằn nhằn nói rất nhiều về chuyện Nhuế Hâm, nghĩ cố gắng đổi lại trí nhớ hỗn độn của cô, quên mất.....cái gì Đường Nhuế Hâm với Đường phủ.

Nhuế Hâm càng hồ đồ hơn, cô nhớ được...tên họ, gia đình. Hoàn toàn bị hủy bỏ! Cô đối với bọn họ cảm thấy rất xa lạ, hoàn toàn tìm không được một chút cảm giác quen thuộc, sự hỗn loạn này làm cô không biết phản ứng như thế nào, chỉ có thể lăng lăng nhìn Hàn Thấm Nhụy, trong mắt tràn đầy bàng hoàng.

Hàn Thấm Nhụy nhìn vẻ mặt mờ mịt kia, Tình Nhi đáng thương, rốt cuộc cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc. "Tình Nhi, cậu thay quần áo, chúng ta đi bệnh viện!"

"Bệnh viện? . . . . . ."

"Đúng, bệnh viện, tớ dẫn cậu đi kiểm tra một chút! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Vừa nói, Hàn Thấm Nhụy vừa bắt Hà Tình  mặc quần áo tử tế lôi kéo cô đi ra ngoài. Đi tới bệnh viện làm một loạt kiểm tra tinh vi, cầm lấy báo cáo kiểm tra, Hàn Thấm Nhụy vừa hoài nghi nhìn Hà Tình, báo cáo biểu hiện: hoàn toàn bình thường. 

Nhưng. . . . . . Đây là chuyện buồn cười nhất sao! Nếu Tình Nhi chỉ đang đùa giỡn thì cô ấy cũng không theo cô đến bệnh viện. Hơn nữa, vẻ mặt kia thật không giống như là giả! Kia. . . . . . Đây là. . . . . .

"Tình Nhi,  kết quả kiểm tra rất bình thường, cậu thật không nhớ rõ có chuyện gì sao?"

"Dạ. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi thật nhớ được tôi tên là Nhuế hâm, nhà tôi là Đường phủ !"

"Tốt lắm, tốt lắm, tớ biết rồi, chúng ta về nhà trước rồi nói sau!"

Thấm Nhụy vừa hấp tấp lôi kéo Hà Tình đi ra ngoài bệnh viện, nếu không phải vì Tình Nhi cô một chút cũng không muốn ở chỗ này.  Hai người vừa lái xe trở lại trong nhà Tình Nhi, vừa vào cửa Thấm Nhụy vừa lôi kéo Tình Nhi ngồi xuống nói chuyện.

"Tình Nhi, cậu hãy nghe tớ nói, cậu không phải cáu gì Nhuế Hâm, cũng không ở Đường phủ. Cậu tên là Tình Nhu, năm nay hai mươi mốt tuổi, tớ là đồng đảng của cậu, tớ tên là Hàn Thấm Nhụy!"

"Đồng đảng?"

"Chính là bạn tốt!"

"Tôi tên Hà Tình, không phải Nhuế Hâm? Cũng không ở tại Đường phủ?"

"Phải phải! Cậu không phải Nhuế Hâm gì đó, cậu mỗi ngày đều nói phải về cổ đại thể nghiệm cuộc sống rồi còn tức giận chú và gì, cũng chính là ba mẹ cậu, có lẽ cậu nghĩ quá nhiều chô nên có chút rối loạn, có muốn tớ dẫn cậu đi gặp bác sĩ tâm lý hay không?  Ô. . . . . . Không biết nữa! Người ta cũng không biết cậu làm sao vậy! Tại sao lại như vậy, ngày hôm qua rõ ràng còn rất tốt! Nói không chừng. . . . . .  ngày mai mọi chuyện sẽ tốt lên!" Thấm Nhụy lạc quan nghĩ tới. 

"Là thế này phải không? Nghĩ quá nhiều? Ma chướng? Ngày mai sẽ tốt lắm?" Hà Tình nghi hoặc nhìn Thấm Nhụy.

"Dạ dạ, không kém bao nhiêu đâu, đầu không bị gì hẳn là rất nhanh sẽ tốt lên! Phải phải, nhất định là như vậy!  Nhất định sẽ tốt!" Thấm Nhụy an ủi cô nói. 

"Ưm. . . . . ." Hà Tình  nhìn bộ dạng tràn đầy lòng tin của Thấm Nhuỵ dần dần cũng yên tâm. 

"Tình Nhi, hôm nay hay là cậu theo tôi về nhà trước, cậu bây giờ một mình ở nhà tớ không yên tâm!" Thấm Nhụy nhìn Tình Nhi không yên lòng nói. Thì ra mất trí nhớ có thể thay đổi tính cách a, một người tinh quái như thế có thể biến thành người yên tĩnh động lòng người như vậy.  

"Nơi này là nhà tôi sao? Tôi ở một mình? Tớ không có cha mẹ sao?" Hà Tình nghe thấy mình ở một mình cảm thấy rất kinh ngạc, cô ở đây sao? Vậy tại sao cái gì cô cũng không biết, cảm giác bản thân thật giống như luôn có người chiếu cố mới đúng....

"Phải, đây là nhà cậu, cậu ở một mình! Bác trai bác gái thường xuyên không ở nhà, hiện tại họ ở Châu phi thể nghiệm cuộc sống nguyên thủy, đi chừng mấy ngày rồi, lần này đoán chừng chưa đến nửa năm họ sẽ không trở về! Cho nên bây giờ cậu muốn theo tớ về nhà trước không?"  Thấm Nhụy giải thích.

"Ưm, được! Tớ biết rồi! . . . . . ." Hà Tình biết điều gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.