Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng

Chương 16: Chương 15





Thím Trương đi rồi, Vũ Tuấn mang theo Hân Tình đi tới phòng khách, ngồi trên ghế salon, tuy rằng hắn rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng mà trước hết hắn muốn hỏi cô một vài vấn đề, cô gái trong lòng hắn hay xấu hổ nếu hắn ôm cô nhất định sẽ không nói câu nào.

Vậy nên, phải bỏ đi ý muốn ôm cô, cứ như vậy ngồi cạnh cô mà nói chuyện.

Tình Nhi, nghe thím Trương nói em không nhớ rõ những kí ức trước kia?" Ngồi bên cạnh Hân tình, Vũ Tuấn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, muốn cho cô có thể bình tĩnh lại.

"Dạ, mấy ngày trước tỉnh dậy đã không nhớ rõ, thực ra…" Sô pha rất lớn mà sao anh lại ngồi gần cô như vậy, khiến cô mất bình tĩnh.

"Thực ra gì?"

"Thực ra không phải cái gì cũng không nhớ rõ, em còn nhớ nhà và tên của mình...!Thế nhưng Thấm Nhị lại nói những kí ức này đều là sai, mọi thứ trong trí nhớ của em đều không có thật, tên cũng không phải tên em!" Cô đã mất đi ký ức, vì sao lại còn những cái gọi là sai lầm này? Rốt cuộc đã có vấn đề gì xảy ra?
"Tình Nhi, mau nói cho anh nghe về nhà và tên mà em nhớ đi?" Sao lại có những ký ức sai được? Nhìn vẻ mặt khổ não của Hân Tình, Vũ Tuấn dịu dàng hỏi.

"Vâng, em nhớ nhà của em là Đường phủ, em phải gọi là Đường Nhuế Hâm, Đường phủ đại khái giống với nhà tổ của anh." Rất nhiều cái giống ngay cả sân vườn cũng thiết kế như vậy.

"Giống nhà của anh ư?" Nhà tổ của Hàn gia từ trước đến nay là một kiến trúc cổ xưa mà cả Đài Loan này cũng chỉ có một, vì sao cô ấy lại cho rằng nhà của cô cũng có thiết kế như vậy.

"Tuấn, em như vậy có phải rất kỳ quái không?" Nhìn hắn đang cau mày, Hân Tình bất an hỏi
"Không có, Tình Nhi làm sao mà kỳ quái được! Chớ suy nghĩ lung tung, lại đây, em đi tắm đi, buổi tối anh sẽ đưa em đi ăn cơm có được hay không?" Vẻ ủ rũ cúi đầu của cô làm cho hắn muốn yêu thương cô hơn, hắn không quan tâm cô có kì quái hay không, điều hắn quan tâm là sức khỏe của cô, hắn chỉ quan tâm việc cô có thể cùng hắn bách niên giai lão hay không, xem ra mấy vấn đề này nên nhờ bác sĩ đến phân tích sẽ tốt hơn.

"Được ạ" Hân Tình nghe lời bèn gật đầu đứng dậy quay về phòng chuẩn bị tắm rửa.

Đi vào phòng vệ sinh của mình, thấy những linh kiện tắm rửa chủ chốt quá hiện đại, Hân Tình không khỏi choáng váng.

Tắm như thế nào đây? Cô biết dùng vòi nước rồi nhưng chỉ biết mở chế độ nước lạnh, ngày hôm qua cô nhớ thím Trương có xoay cái gì đó? Nhưng trong đây cái nào cũng giống như nhau.

Hân Tình đứng cạnh bồn tắm tìm cách mở nước? Phải xoay qua trái hay phải đây? Cứ thử xem như thế nào...
"Á..." Xôn xao một tiếng, dòng nước dội thẳng trên người của cô, Hân Tình kêu lên.


"Phanh..." Một giây sau, cánh cửa bị lực mạnh đẩy ra đụng vào tường rồi bắn ngược trở lại.

"Trời à, em có sao không? Có bị phỏng không? Tình nhi em không sao chứ?" Vũ Tuấn đang chuẩn bị về phòng, mới vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng hét chói tai sợ hãi của Hân Tình, theo phản xạ lao vào, thấy cô như vậy tưởng cô bị nước nóng dội vào, vội vã ôm cô vào lòng kiểm tra, đến khi phát hiện người cô lạnh như băng hắn mới yên lòng.

Trái tim của hắn như muốn ngừng đập.

Bởi vì cô, hắn luôn sợ hãi, để trái tim hắn có thể khỏe mạnh đêm nay hắn sẽ nói rõ với cô --- Sau này mọi việc liên quan đến cô cứ để hắn lo.

Cô không thể tự chăm sóc chính mình thì cứ để hắn làm.

"Không có gì, không có gì đâu, em chỉ là bị dọa cho giật mình thôi" Cô đúng là ngốc mà, chỉ là nước lạnh mà cũng la lên!
"Em muốn khiêu chiến với trái tim của anh sao? Tình Nhi…" Ôm lấy thân thể ướt đẫm của cô, tựa đầu mình lên vai cô nhỏ giọng nói.
"Không, em không có, không phải em cố ý." Cảm giác được anh thổi khí vào tai mình, ấm áp bao vây lấy thân thể lạnh như băng của cô.

Loại cảm giác này thật an toàn, thoải mái, cô thật sự rất thích được anh ôm vào lòng.

"Là do anh không tốt, anh phải chỉ cho em cách sử dụng những vật dụng điện như thế nào, nhìn xem cái này là chốt mở vòi sen, quay qua bên này là nước nóng, quay bên này là nước lạnh, em cứ chuyển động điều tiết nó đến khi em muốn có nước ấm,...!Vũ Tuấn dìu thiên hạ trong lòng đi xung quanh, một tay ôm hông cô, một tay chỉ các nút trên thiết bị, nói cho cô về công dụng cơ bản của nó.

"Vâng, em hiểu rồi, cảm ơn anh...!Em có thể tự mình làm được rồi." Nghe anh cẩn thận tỉ mỉ chỉ cho cô giờ mới phát hiện ra tư thế của bọn họ rất mập mờ, cô giãy dụa thoát khỏi ngực anh, nhẹ nhàng khoát tay áo ý bảo: Anh có thể đi được rồi.


Cúi đầu nhìn váy liền áo màu vàng nhạt đang dính sát người mình, nó gần như trong suốt, anh như thế nào còn chưa ra ngoài? Cô như vậy… có che cũng như không.

Đáng ghét, mau đi ra đi.

"À À...!Anh biết rồi, anh đi ra đây, áo choàng tắm ở trong ngăn kéo bên này em cứ tắm từ từ!" Nhìn Hân Tình không được tự nhiên kéo váy… Vật nhỏ này giờ mới phát hiện ra bộ dạng của mình sao? Hắn đã sớm nhìn và sờ mó hết trơn rồi.
Có phải cô đã bị thấy hết rồi hay không! A...!Đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là thật mất mặt.

Vũ Tuấn sau khi rời khỏi đây, Hân Tình vội vã chạy đến trước gương xem bộ dạng bây giờ của mình.

Trời ạ, cô biết chui vào đâu đây.

Trong gương, tóc dài của cô sớm bị nước làm tán loạn, còn có vài cọng dính trên trán.

Áo quần từ trên xuống dưới dán chặt lấy đường cong trên thân thể cô, nội y màu trắng lộ ra không sót một cái nào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.