Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng

Chương 2



Thấm Nhụy cũng không đưa Tình Nhi về khu nhà trọ ở thành thị mà dẫn Tình Nhi tới khu nhà cao cấp ở ngoại ô... Nhà chính của nhà họ Hàn. Nơi này mặc dù là nhà chính nhà họ Hàn, nhưng nhìn từ bên ngoài hay nhìn bên trong cũng không cho người ta cảm giác đây là “Nhà chính“. Mặc dù nhà họ Hàn đã ở đây mấy đời, nhưng nhà cửa hoàn toàn không có dấu vết tang thương của lịch sử, ngôi nhà đã được cải biến phong cách.

Cái này hoàn toàn là bởi vì nữ chủ nhân mấy đời có những sở thích bất đồng, mà các nam chủ bây giờ cũng không phải là nhớ người xưa. Các bà xã căn cứ vào sở thích và thẩm mỹ cải biến phòng ốc họ cũng không dị nghị gì. Cưng chìu bà xã cưng chìu đến cực hạn, đừng nói là đổi phòng ốc, chỉ cần bà xã cao hứng cho dù là phá huỷ bọn họ cũng cảm thấy chỉ cần bà xã vui vẻ thì không có gì là không thể.

Cho nên mặc dù ngôi nhà này đã có lịch sử mấy trăm năm, từ kiến truéc kiểu dáng sửa thành cách thức Châu Âu, từ đình đài lầu các biến thành cung đình.... Nhưng chủ nhân mấy đời đều cực kì thích Ai Cập, cho nên dứt khoát xây dựng theo kiến trúc Ai cập,không còn vì không cách nào cải tạo khí trời mà cảm thấy tiếc nuối.

Hiện tại nữ chủ nhân chỗ này là mẹ Thấm Nhuỵ, Ba Thấm Nhuỵ là con một của nhà họ Hàn, toàn tâm toàn ý cưng chiều vợ. Mà mẹ của cô rất thích vùng sông nước Giang Nam,cho nên trong nhà lại “tu bổ” thêm cầu nhỏ nước chảy Giang Nam, các phong cách lầu các. Thật ra nói là tu bổ không bằng nói xây dựng lại.

Đây là lần đầu tiên Thấm Nhuỵ đưa Tình Nhi về nhà chính, kể từ sau khi mười tám tuổi đi học đại học, Thấm Nhuỵ vẫn luôn ở trong căn hộ mình mua ở khu vực thành thị, một mặt ở thành phố đi học thuận tiện hơn, mặt khác, chơi cũng dễ hơn..... Dĩ nhiên, phần sau trọng yếu hơn, đối với các cô thì thời gian ban đêm mới là thời gian bắt đầu tiêu khiển, cô làm sao có thể ngốc nghếch về nhà giúp cha mẹ “gác đêm” đây!Lần này muốn liên lạc với ba mẹ Tình Nhi cho nên về nhà lợi dụng vệ tinh điện thoại một chút, thuận tiện thoải mái ở nhà ai ngày, trong nhà có giúp việc chiếu cố Tình Nhi cũng thuận tiện hơn một chút. Cũng thuận tiện cho Bác sĩ gia đình kiểm tra một chút, vạn nhất Tình Nhi bị thương ở đầu màbác sĩ lang băm ở bệnh viện kia không nhìn ra được! Vốn cô ở khu nhà trọ trong thành phố cũng tương đối xa hoa, nhưng vẫn không bằng khu nhà cao cấp thoải mái, còn có thức ăn của Thím Trương......Thật đúng là hoài niệm a, nhưng! Lần này dẫn Tình Nhi trở về hưởng thụ coi như xong, hai ngày nữa nhất định phải đi.

Rất nhanh xe đã lái vào khu thành thị huyên náo, đi đến một con đường yên tĩnh, tốc độ xe cũng nhanh hơn. “Thấm nhụy...... Chúng ta có thể chậm một chút hay không?” Tình Nhi nhìn cảnh vật nhanh chóng lui về phía sau đầu bắt đầu cảm thấy choáng váng.

“Chậm một chút? Tiểu thư, chúng ta bây giờ tốc độ xe vẫn chưa tới 80 km/h! Trời ạ...... Trước kia tớ chạy vận tốc 100 cậu còn chê ớ chậm! Rốt cuộc biết an toàn là đệ nhất a? Được rồi, không chạy nhanh hơn nữa, tiếp tục guữ vững tốc độ này, chậm nữa sẽ không kịp cơm trưa! Thật lâu không được ăn cơm của Thím Trương, nhớ quá a...... Nếu không phải sợ thím Trương sẽ tố cáo với ba mẹ, tớ đã đào một cái hang mamg thím Trương đi rồi! A..... A. ..... Đúng rồi! Năm nay Nhuế Hâm của chúng ta sẽ 21 tuổi đấy! Ha ha...... Tớ làm sao lại quên chuyện quan trong như vậy, lần này nhất định cô phải bắt Thím Trương đi a! Ha ha......” Thấm nhụy vừa nói vừa như nghĩ đến cái gì dường như càng cười càng lớn.

“Hai mươi mốt tuổi, tôi hai mươi mốt tuổi sao? Hai mươi mốt tuổi!” Tình Nhi không giải thích được nhìn Thấm Nhuỵ cười vô cùng lớn lối.

“Dĩ nhiên a, năm nay chúng ta cũng hai mươi mốt tuổi a, hôm qua cậu vừa qua sinh nhật? Tớ cũng mấy ngày nữa là qua sinh nhật! Nhà chúng tớ có một truyền thống! Con cái nhà họ Hàn khi đến 21 tuổi thì có toàn quyền tự quyết định, mới có thể sử dụng cổ phiếu và tài khoản trên tay. Trong nhà cũng mới thừa nhận cậu trưởng thành, sẽ không can thiệp nhiều vào cuộc sống của tớ, rất tuyệt sao! Tớ muốn trở thành phú ông! Tình Nhi chíng ta bắt đầu kế hoạch đi! Ha ha...... Sẽ phải giải phóng! Thật hạnh phúc a......” Thấm Nhụy càng nghĩ càng cao hứng, càng nghĩ càng kích động, quay đầu khát vọng nhìn Tình Nhi đáp lại. Chỉ thấy vẻ mặt Tình Nhi mờ mịt, trong nháy mắt lại cảm thấy như đưa đám. “Được rồi, chờ cậu tốt lên rồi nói sau......” Ai! Mơ ước sẽ phải thực hiện, bỗng nhiên lại mất trí nhớ thật là mất hứng!

Rất nhanh một ngôi nhà lấy màu sắc trắng đen làm chủ đạo xuất hiện, thảm thực vật xung quanh tươi tốt, bầu không khí cực kì yên tĩnh, dần dần đi vào có thể nghe thấy tiếng nước chảy.

“Ai...... Biến thành kết cấu lâm viên tớ cũng không ý kiến, nhưng mà đi lâu như vậy mới đến nhà chính, thật là quá chán!” Thấm Nhụy lôi kéo Tình Nhi vừa đi vừa oán trách.

“Nhà tớ...... Này......” Tình Nhi nhìn kiến trức quen thuộc, trong đầu giống như hiện ra một chút hình ảnh, những hình ảnh này từ từ kết hợp với hình ảnh trước mắt.

“Cái gì?”

“Nơi này cảm giác rất quen thuộc, tớ cảm thấy nơi này mới là nhà của tớ... ... Tớ thật giống như có chút ấn tượng với nơi này!” Tình Nhi nhìn Thấm Nhụy nghi ngờ nói.

“Nhà cậu...... Tiểu thư, tớ xác định đây là lần đầu tiên cậu tới đây! Làm sao cậu có thể có ấn tượng? Nếu cậu muốn biến nơi này thành nhà cậu. Có hai phương pháp: thứ nhất, cậu để cho ba mẹ tớ nhận cậu làm con gái nuôi. Thứ hai, cậu gả cho anh tớ! Tớ khuyên cậu lựa chọn loại thứ nhất, cái kia có chút khó khắn....! Đoán trừng cậu lại đang mộng du rồi, gần đây không phải cậu thừiwng nói phải về cổ đại sao? Có thể tối hôm qua cậu nằm mơ thấy giấc mộng kì quái này, tạm thời không phân biệt rõ thực hay mơ, sau đó đầu cũng biến thành kì quái như vậy.”Thấm Nhuỵ phân tích nói.

“Dạ...... Là thế này phải không?” Tình Nhi nghe Thấm Nhuỵ phân tích cảm thấy là lạ, nhưng cũng không nói ra.

“Ưm, hẳn là như vậy đi!” Gật đầu, Thấm Nhuỵ gọi một người giúp việc tới hỏi bác sĩ gia đình có ở phòng khám hay không, nhận được câu trả lời khẳng định liền kéo Tình Nhi đi về phía phòng khám.

Ở trong phòng khám hỏi thăm cặn kẽ tình huống, lại làm một loạt kiểm tra tinh vi, tất cả vẫn bình thường.

“Đúng là gặp quỷ! Tình Nhi! Cậu thề cậu không gạt tớ chứ!” Thấm Nhuỵ nhìn vào mắt Tình Nhi, muốn từ trong đó nhìn ra chút dấu vết, nhưng trong đó chỉ có sợ hãi và bàng hoàng.

“Được rồi, tớ biết rồi, không có chuyện gì, không có chuyện gì, cậu đừng khẩn trương, không phải sợ, thân thể không thành vấn đề vẫn là một tin tức tốt đúng không, trí nhớ nhất định sẽ tốt hơn, cậu yên tâm có tớ đây!” Thấm Nhụy cũng chịu không nổi ánh mắt như con mèo nhỏ bị bỏ rơi kia, đầu hàng nói.”Trước tiên chúng ta gọi cho ba mẹ cậu!”

Đi tới thư phòng rất nhanh đả thông vệ tinh điện thoại.

“Này, chú, gì sao? Con là Thấm Nhuỵ a!”

“......”

“Cháu rất khỏe, cháu nghĩ nói cho mọi người,Tình Nhi mất trí nhớ! Làm sao bây giờ a? Hai người trở lại sao!”

“......”

“Tốt, để cháu đưa điện thoại cho Tình Nhi!”

“......”

Thấm Nhụy giao điện thoại cho Tình Nhi.

“Ba mẹ sao? Con là Tình Nhi......”

“......”

“A......”

“......”

“oh......”

“Ba mẹ Saionara!” Tình Nhi máy móc nói một câu cuối cùng tồi giao điện thoại lại cho Thấm Nhuỵ, vành mắt bắt đầu phiến hồng.

“Uy! Sao lại cúp nhanh như vậy! Chú gì nói thế nào?Lúc nào trở lại! Cậu khóc cái gì a?” Nhìn nước mắt Tình Nhi giống như chân châu bắt đầu rơi xuống, Thấm Nhuỵ quan tâm hỏi.

“Ô...... Thấm Nhụy...... Có phải tớ rất đáng ghét không?Cha mẹ tớ không thích tớ?” Tình Nhi khổ sở nói.

“Không có a, làm sao có thể! Ba mẹ cậu mặc dù thường không ở nhà, nhưng là tuyệt đối thương cậu! Ba mẹ cậu nói gì rồi? Làm sao cậu có ý nghĩ như vậy?” Thấm Nhụy nhìn Tình Nhi khóc sướt mướt thì kinh ngạc hỏi.

“Ô. ..... Bọn họ nói: nữ nhi, lần này là mới chiêu a? Mất trí nhớ, thật là có ngươi! Lần này không phải bệnh nan y rồi? Mất trí nhớ...... Con gái của ta nếu có thể mất trí nhớ ta liền cao hứng nữa! Cũng không biết ta một như vậy thành thực có thể tin phụ thân của làm sao giáo dục ra như vậy một cách tinh quái nữ nhi! Nếu là mất ký ức ta vừa lúc nấu lại trùng tạo, một lần nữa giáo dục! Được rồi, hảo hảo ở tại nhà ngốc, ta và mẹ của ngươi qua một tháng nữa trở về đi rồi! Một mình ngươi chú ý thân thể, khác ngày ngày nghĩ tới làm sao đem chúng ta lừa gạt trở về. Ô...... Thấm nhụy, bọn họ là không phải là rất chán ta, cho nên không muốn trở lại?” Nhuế hâm tái diễn kia làm cho nàng đau lòng phụ thân của vô tình ngôn ngữ, làm cho nàng cảm thấy có lẽ mình là bị chán, là một gánh nặng!

“Ai...... Rốt cuộc biết chăn dê hài tử cái gì cảm giác liễu! Đừng khóc nữa! Ba mẹ ngươi căn bản là không tin chúng ta nói, ai...... Bọn họ căn bản không tin tưởng ngươi mất ký ức! Ai bảo chúng ta trước kia luôn là lừa gạt bọn họ trở lại đây! Lần trước ngay cả bệnh nan y cũng dùng qua liễu, lần này mất trí nhớ bọn họ làm sao có thể tin tưởng! Ô...... Thật có chút khóc không ra nước mắt a! Ngươi cũng đừng khóc nữa! Vui vẻ chuyện......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.