Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng

Chương 4



Buổi tối nhà họ Hàn trong phòng ăn cổ điển đèn phát ra ánh sáng ấm áp, trong không khí phiêu tán mùi thơm của thức ăn. Trên khuôn mặt một vị phụ nhân hơn 40 tuổi hiện hữu nụ cười ôn nhu, khuôn mặt trải qua bao năm tháng vẫn động lòng người. Chồng của bà đang dùng ánh mắt sủng ái mê người nhìn chăm chuvào bà. Trong ánh mắt tựa hô có vô số say đắm. Thấm Nhuỵ ngồi đối diện với đôi vợ chồng, đối với đôi vợ chồng ba mươi lăm năm tình thâm như một không để ý lắm.

“Ba mẹ, hôm nay con trở lại có dẫn bằng hữu về nhag!” Cuối cùng sau khi tiêu diệt xong món điểm tâm ngọt trước mắt, Thấm Nhuỵ rốt cuộc rảnh rỗi mở miệng nói câu đầu tiên.

“Bằng hữu, bạn trai sao? Ở chỗ nào? Tại sao không cùng ăn cơm?” Mẹ Hàn nghe con gái noiẫn bằng hữu về nhà, cảm giác chính là con gái giới thiệu con rể tương lai.

“Không phải là bạn trai, là bạn gái!”

“Bạn gái? Con......” Mẹ Hàn nghe con gái nói nhất thời không cách nào phản ứng.

“Bảo bối, con gái không phải là ý tứ kia. Nó là đang nói đến bạn nữ giới!” Cha Hàn nhìn bà xã bảo bối ngốc lăn, không nhịn được ôm bà ngồi lên đùi hôn lên gương mặt trơn mềm của bà.

“Ha hả...... Vẫn là cha hiểu lực tốt! Đúng rồi, người ta ý tứ chính là bạn nữ giới a!” Thấm Nhụy rất hưởng thụ cảm giác đùa giỡn bà mẹ đơn thuần, mẹ vốn rất đơn thuần, lại cố ý dưới sự bảo vệ của ba, quả thực tính cách tựa như thiên sứ.

“Nga, vậy cũng phải gọi cô ấy xuống ăn cơm! Cô ấy ở chỗ nào?”

“Đang ngủ, hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, cậu ấy mệt chết đi xế chiều ngủ vẫn chưa tỉnh. Con cũng vậy sẽ không gọi cậu ấy, đợi buổi tối con lại ăn chút điểm tâm với cô ấy. Ba mẹ, con nói với mọi người nha, cô ấy là Hà Tình. Buổi sáng hôm nay lức con đi tìm cô ấy phất hiện cậu ấy đột nhiên mất kí ức! Con có dẫn cậu ấy đi bệnh viện, cũng để bác sĩ nhà chúng ta kiểm tra, nhưng là bọn họ đều nói cậu ấy hoàn toàn bình thường, không có bị thương. Không biết là nguyên nhân gì đưa đến mất trí nhớ......” Thấm nhụy đem toàn bộ tình huống nói cho cha mẹ.

Ban đêm, một chiếc Porsche CarreraGT giống như lưu tinh xẹt qua đêm đen. Tốc độ làm người ta cưc độ run rẩy. Cảm giác người lái xe bên trong lớn lên cực kì đẹp trai, tròng mắt thâm thuý, sống mũi cao thẳng,nhìn như vô tình để lộ đôi môi mỏng, khuôn mặt nghiêng về Châu Âu bởi vì thiếu đi nụ cười mà lộ vẻ sẳng giọng. Rất nhanh xe dừng trước cửa nhà họ Hàn, anh bước ra, thân cao một mét chín, chân dài thẳng tắp, lồng ngực rộng rãi bởi vì vóc người hoàn mỹ mà cũng không lộ vẻ dầy nặng, ngược lại làm cho người ta một loại cảm giác an toàn, làm cho người ta không khỏi tưởng tượng nếu như có thể dựa vào lồng ngực đó sẽ ấm áp như thế nào.

Anh chính là Hàn Vũ tuấn, tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị, 27 tuổi, 23 tuổi đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc này, phương thức làm việc lưu loát lãnh khốc. Xí nghiệp Hàn thị là côn ty hàng không hàng đầu châu Á. Phi trường Hàn thị trải rộng 26 quốc gia toàn cầu. Hàn Vũ tuấn tổng giám đốc xí nghiệp Hàn Thị cũng là tổng giám đốc khách sạn Hàn thị, khách sạn Hàn thị lúc đầu chẳng qua là một xí nghiệp nhỏ Hàn Vũ Tuấn dùng để rèn luyện kinh doanh, năm thứ hai trung học cùng với ba người bạn chỉ muốn xuất tiền không muốn xuất lực tạo dựng nó, mà xí nghiệp theo thiếu niên trưởng thành mà phát triển lớn mạnh, trở thành nhà hàng xí nghiệp số một, khách sạn Hàn thị tự niên quy về kỳ danh, càng thêm phát triển. Về phần xí nghiệp Hàn thị có bao nhiêu tài sản, không có ai rõ ràng, bởi vì đó là một tính toán quá lớn không ai nguyện ý làm.

Vui Tình tỉnh lại trong bóng tối, nhìn ánh trắng ngoài cửa sổ chiếu vào gian phòng, hoàn cảnh yên tĩnh, làm Vui Tình nhất thời quên mất mình đang ở chỗ nào. Cô theo trực giác đi về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, muốn dùng ánh trăng ôn nhu xoa đuổi nội tâm khủng hoảng bất an. Đi tới trong viện, Vui Tình nhìn màu sắc cổ xưa trong viện nhớ ra tình cảnh mình bây giờ. Nơi này là nhà bạn tốt Thấm Nhuỵ của cô, cô giống như đã ngủ thật lâu, hiện tại trời cũng đã tối. Sao Thấm Nhuỵ không gọi cô rời giường? Đi tới nhà người ta vẫn ngủ không có chào hỏi, trời ạ, cô thật là heo a!

Vui Tình âm thầm phỉ nhổ bản thân, dựa vào cột trên hành lang từ từ ngồi xuống, Vui Tình bỏ qua chuyện trở về phòng ngủ, ngửa đầu nhìn ánh trăng ánh sao trên trời. Thật nhàm chán, đếm sao một, hai, ba...... Ngủ đến trưa cô làm sao cũng không thấy buồn ngủ. “Cô...... Cô......” Bụng bắt đầu kháng nghị bởi vì không cơm tối mà bị ngược đãi.”Thật đói nha...... Không thể đi quấy rầy người ta. Ai...... Đợi đến sáng ngày mai sao! Hiện tại mấy giờ rồi cũng không biết...... Trời sẽ nhanh sáng sao!” Địa phương xa lạ: một người cô đơn và mất trí nhớ bàng hoàng làm cô cảm thấy hết sức vô lực, hốc mắt đần dần tràn đầy hơi nước, Vui Tình ôm chân trước ngực, chôn mặt vào đầu gối.

Hàn Vũ Tuấn đi vào viện của mình, cái viện này rất lớn nhưng chỉ có ba gian phòng chủ, anh em nhà họ Hàn mỗi người một phòng, một gian tách ra ở giữa. Vốn nhà họ Hàn nhiều viện đến nỗi mỗi người một sân cũng dư dả. Nhưng mẹ nói người một nhà ở gần một chút có thể bồi dưỡng tình cảm. Cho nên anh em nhà họ Hàn ở chung một viện, cha mẹ lại ở một viện khác. Hàn Thấm Nhụy kể từ khi mười tám tuổi ở một mình trong thành phố, Hàn Vũ Tuấn một mình ở nơi này.

Ánh trăng chiếu rọi xuống Hàn Vũ tuấn nhìn thấy một cô gái co rúc trên hành lang gấp khúc, tiểu ác ma Thấm Nhuỵ trở lại? Làm sao co rúc ở chỗ này, chờ anh? Hàn Vũ Tuấn đi tới trước mặt Vui Tình thì dừng lại. “Thấm Nhụy?”

Vui Tình không có nghe được tiếng bước chân lại đột nhiên nghe được trước mặt có tiếng người, sợ hãi làm cô thật nhanh ngẩng đầu.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt ngoài ý muốn xuất hiện trước mặt Hàn Vũ Tuấn. Giống như búp bê, con ngươi đen nhánh bởi vì nước mắt mà tản ra quang mang, lông mi cong cong, lỗ mũi tỉ mỉ khéo léo, cằm mảmh khảnh, da thịt trắng nõn không ty vết nổi bật dưới ánh trăng.Bởi vì khóc mà biến thành gương mặt phấn hồng......

“Sao vậy...... Đừng khóc......” Cô là ai, tại sao lại ở chỗ này.

“Anh là ai?......”

“Hàn Vũ Tuấn, còn em, vật nhỏ, làm sao em lại ở chỗ này? Tại sao khóc?” Hàn Vũ Tuấn phát hiện mình tựa hồ bắt đầu không khống chế được, anh ngồi xuống bên cạnh Vui Tình, tay giống như tự nhiên ôm lấy cô, để trong ngực. Tay nhẹ nhàng xoẹt qua gương mặt đầy nước mắt của cô.

Vui Tình kinh ngạc nhin người đàn ông đột nhiên ôm cô vào ngực, nhất thời phản kháng”Anh...... Anh......”

“Chớ khẩn trương, vật nhỏ, em tên gì?” Cảm giác được thân thể bé cưng trong ngực cứng còng, Hàn Vũ Tuấn trấn an nói.

“Anh...... Hà Vui Tình...... Anh có thể thả tôi xuống hay không......” Vui Tình cựa quậy người muôna thoát khỏi ngực người đàn ông xa lạ, nhưng ngoài ý muốn phát hiện hắn cường tráng, cô giãy dụa trong ngực anh giống như là trẻ nhỏ làm nũng.

“được được, Tình nhi đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em, làm sao em sẽ ở chỗ này khóc một mình?” Nhìn vẻ mặt bất an và giãy duạ yếu ớt của Vui Tình không đành lòng cẩn thận đặt Vui Tình xuống bên cạnh Vũ Tuấn phát hiện bản thân vô cùng thích vật nhỏ này.

Vui Tình mượn ánh trăng rốt cuộc thấy rõ đụwoc diện mạo của người đàn ông ôm cô, ngũ quan tuấn lãng thâm thúy, tròng mắt mê người đang ôn nhu nhìn mình, Vui Tình luống cuống xoắn ngón tay gương mặt càng thêm hồng nhuận.”Em...... Em...... Thấm Nhụy dẫn em tới......”

“Bạn của Thấm Nhuỵ sao? Được được... Anh biết rồi, vậy tại sao khóc? Không thoải mái sao? Tình nhi” đột nhiên nghĩ đến khả năng này Vũ tuấn đột nhiên khẩn trương lên.

“Dạ, không có, không có không thoải mái......”

Nghe được đáp án bị hủy bỏ đáp án, Vũ tuấn rốt cục yên lòng kiên nhẫn hỏi lại lần nữa. Nguyên nhân cô khóc.

“Dạ...... Em...... Không có khóc...... Bởi vì...... Cái kia...... Cái kia......”

“Cái gì? Chớ khẩn trương từ từ nói...... Tình nhi”

“Dạ, em đói bụng!” Nhìn Vũ Tuấn hỏi vui Tình rốt cuộc có dũng khí nói ra nguyên nhân làm cô cảm thấy mất thể diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.