TỔNG TÀI LẠNH LÙNG CƯNG CHIỀU CÔ VỢ ĐẶC BIỆT

Chương 35: Tính mạng treo trên lưỡi dao - Quyết định của lạc khả băng - Phàm tử



- Chào mừng em trở lại.

Tử Hạ đứng trên cây chỉ nở một nụ cười cho tất cả những người đang ở đây. Đối với đồng đội cô, đó là nụ cười ấm áp dù mặt cô lạnh như băng. Đối với hai anh em nhà họ Mạch, đó lại là nụ cười lạnh nhạt, vứt bỏ tất cả tình bạn trước đây. Đúng là bản chất của sát thủ, chỉ một ánh mắt hay nụ cười lạnh cũng đủ khiến người ta sợ hãi.

- Cậu vẫn an toàn.. tôi mừng quá...

- Nếu cậu muốn tôi an toàn thì mau rút khỏi đây.

- Tôi không phải người làm thủ lĩnh thật sự, tôi chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của cấp trên mà thôi.

- Thế thì cậu đừng mong tôi an toàn được, nhiệm vụ tôi không thể bỏ. Nếu như cậu động đến đồng đội tôi, tôi lại càng không thể trơ mắt mà không cứu được.

Hai bên bắt đầu ẩu đả. Nhóm Tử Thiên với sự trở lại bất ngờ của Tử Hạ đã vực dậy được tinh thần. Nhóm viện trợ cũng đã sẵn sàng chiến đấu. Với số lượng ít hơn, đương nhiên bên phía thành phố R có chút thất thế. Nhưng sau thời gian chiến đấu, cả hai đã cân bằng thế trận. Sau hai giờ, tất cả binh lính thường đã rút, chỉ còn lại những thủ lĩnh.

Bên phía đối thủ đã có thêm hai viện trợ. Không xa lạ mấy, đó là Lam Phương Du và em cô ta - Lam Phương Anh. Lòng Kha Nguyệt và cả Tử Hạ đều có chung một câu hỏi: " Tại sao hai chị em cô ta lại lặn lội từ thành phố S đến tận thành phố R để tham gia trận chiến lần này chứ ". Có lẽ hai người không hề nghĩ cô ta lại là sát thủ. Bởi nên mỗi lúc hại hai người cô ta đều sử dụng những kế tàn ác.

- Ồ, tôi gặp lại hai người rồi nhỉ. Một đứa là hậu duệ Tứ đại gia tộc, đứa kia chỉ là tạp chủng mắt 2 màu. Ồ, có vẻ tên kia cũng mắt hai màu giống cô đấy, chắc cũng là thứ tạp chủng nhỉ, Lạc Khả Băng?

- Cô..!! - Kha Nguyệt bực tức lên tiếng.

- Tiểu Nguyệt, cậu không cần phải tốn nước bọt với cô ta. Căn bản chúng ta không phải thần thánh phương nào, không thể nghe được chó sủa muốn nói gì.

- Mày!!!

- Nếu cô có gan thì để hai người mà cô gọi là tạp chủng đấu với 4 người các cô.

- Được thôi, coi như tao đáp ứng nguyện vọng cho mày trước khi mày chết. Tao đường đường cũng là sát thủ cấp B, không lẽ lại thua dưới tay mày à?!

- Hừ, chức sát thủ cấp B của cô lại lớn quá cơ.

- Mày cứ chờ đi, lát mày sẽ phải van xin tao tha cho mày.

- Ai van xin ai chưa biết đâu. Mạch Thiên - Mạch Nhu, hai người có đồng ý đấu không? Nếu thua thì phải rút quân đi. Cậu làm được chứ?

- Được, nhưng còn nếu cậu thua?

- Tùy cậu xử lí. Anh hai..?

- Được, anh sẽ cùng với em đấu.

- Này, cẩn thận nhé, coi chừng lại có độc. - Ba người kia im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.

- Được rồi, tin bọn tớ đi mà.

Giao chiến xảy ra kịch kiệt. 2 chọi 4, số lượng ít nhưng chất lượng nhiều. Có lẽ Lam Phương Du vẫn chưa biết tại sao mình dễ dàng bị Tử Hạ hạ gục như thế. Chỉ trong chốc lát, cả 4 đã bị hạ. Đương nhiên Tử Thiên - Tử Hạ cũng bị thương không ít. Vì những đòn roi trước đó mà sức chịu đựng Tử Hạ có phần kém hơn. Nhưng mọi chuyện cũng đã giải quyết xong.

- Lam Phương Du, cô nghe cho rõ đây. Núi này cao còn có núi khác cao hơn, cô đừng nghĩ sát thủ cấp B là cao. Cả 3 người nữa, mau cút khỏi tầm mắt tôi và rút quân về đi.

- Tôi biết rồi

Đương nhiên mọi chuyện không kết thúc dễ dàng như vậy. Vì lòng ganh ghét mà Lam Phương Du lặng lẽ rút con dao đã được tẩm độc để phòng khi thua trận, cô sẽ giết Tử Hạ. Lúc đấy, Tử Hạ đã quay đi rồi, mọi chuyện lại xảy ra trong im lặng...

- Tiểu Hạ, cẩn thận!!!

Bỗng có 1 vòng tay ôm lấy cô rồi quay lưng lại. Phương Du nhìn thấy biết mình đã đâm ai liền hoảng sợ mà bỏ chạy. Anh em họ Mạch cũng nhanh chóng rời đi.

- Anh... Anh... Tại sao... Tại sao lại....

- Em vẫn ngốc và ngây thơ... như ngày nào... Em rõ ràng biết cô ta có thể chơi xấu... mà vẫn không đề phòng...

- Em không có ngốc...

- Không ngốc thì là gì nào...

- Anh đừng nói nữa...

Tử Hạ nhìn thấy sắc mặt của Thành Duệ tím tái liền run rẩy. Thành Duệ mắt cũng nhắm dần, hơi thở không còn đều mà ngã vào Tử Hạ.

Trong lúc run rẩy nhất cô bỗng nhớ lại lọ thuốc mà bà nội Thành Duệ đã trao. Cô nhanh chóng lấy và mở nắp ra, lấy một viên rồi đóng lại. Không được chậm trễ.

Nhưng ý thức của Thành Duệ đã hoàn toàn mất. Phải làm sao đây? Sợ rằng chỉ cần chậm trễ 1 phút nữa thì mạng anh sẽ không còn. Tử Hạ không thể suy nghĩ thêm điều gì, liền đưa thuốc vào miệng rồi hôn anh. Ánh trăng chiếu sáng lại càng làm cảnh tượng thêm đẹp đẽ... Gió thổi xào xạc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.