Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi

Chương 104: Chương 104




Tần Gia Hào mang cô về căn biệt thự mới, Mạc Gia Uyên bảo không thích ở biệt thự chính lúc trước vì nơi đó là nơi cô chịu tổn thương, anh liền cho người bán đi căn biệt thự mua lại căn khác to gấp 2 lần.
“ Bảo bối! Em thật sự bỏ đói anh sao? ” Tần Gia Hào nhìn cô thông thả trên giường đọc sách mặt kệ anh có than vãn cầu xin.
Mạc Gia Uyên ngẩn đầu nhìn anh cô lười nhác lên tiếng “ Chẳng phải hôm nào em cũng nấu cơm đợi anh về sao? Sao lại nói em bỏ đói anh ” cô hiểu ý anh, nhưng cô không muốn chiều theo ý của anh.
Tần Gia Hào không nói được nữa, anh bây giờ thậm chí còn phải làm công cho cô làm sao dám cãi cô chứ.

Anh im lặng đi sang thư phòng, anh sợ nhìn cô nữa anh lại không kiềm chế được mà ăn cô mất.
Cô nhìn anh thất vọng rời đi, không dám cãi lời cô, chuyện cô không thích anh sẽ không làm.
Đến tận nửa đêm Mạc Gia Uyên ngủ quên lờ mờ mở mắt, bên cạnh cô trống không.

Gia Hào chưa về phòng ngủ sao? Cô có chút tuổi thân vì thức giấc không có anh.
Mạc Gia Uyên dụi dụi mắt bước chân trần xuống tìm anh.

Tần Gia Hào lúc này xem ra đang ở thư phong rồi, cô với vẻ mặt ngáy ngủ đi sang tìm anh.
Cánh tay mở cửa phòng ra.


Tần Gia Hào đang làm việc nghe tiếng động liền quay đầu lại nhìn, nhìn thấy gương mặt ngáy ngủ của cô liền chợt nhớ ra đã khuya vậy rồi.

Anh vừa đứng dậy còn chưa kịp đi đến chổ cô thì Mạc Gia Uyên đã chạy nhào vào lòng anh.
“ Tiểu Hào! Anh giận sao? ” Giọng cô nhẹ nhàng vang lên.
Tần Gia Hào xoa xoa mái tóc của cô, sau đó ngồi xuống bế cô ngồi trọn trong lòng mình “ Giận chuyện gì ”.
“ Thật ra em không phải muốn như vậy với anh đâu, em sợ...!Cảm giác mang thai nhưng chỉ có một mỉnh thật sự rất đáng sợ ” Cô tựa đầu vào lòng anh thỏ thẻ.
Cô và anh đã từng nói đến chuyện sẽ có bảo bảo, nhưng cô nhớ lại chuyện lúc trước liền rất sợ.

Cảm giác không nhìn được ánh sáng, phải một mình không có anh thật sự nó rất đáng sợ.
“ Anh xin lỗi...!” Anh nghe cô nói xong liền mang đầy cảm giác tội lỗi.
“ Chúng ta về phòng ngủ thôi, khuya rồi ” Tần Gia Hào bế cô lên, không cho chân cô chạm xuống sàn nhà vì anh vừa nãy đã nhìn thấy cô đi chân trần.
Mạc Gia Uyên biết anh cảm thấy có lỗi khi nhắc chuyện này, nhưng cô thật sự mong anh hiểu.

Cũng phải biết bản thân cần vượt qua nổi sợ hãi này, cô ngẩn đầu hôn lên môi anh.
Đột nhiên bị cô hôn, anh liền đứng bất động.

Tần Gia Hào mất tận mấy giây mới đáp lại nụ hôn của cô, anh di chuyển đặt cô lên bàn làm việc.

Hai tay siết lấy eo cô, nụ hôn của anh nhẹ nhàng, cô bị anh hôn đến mức thở không nổi liền gục đầu lên vai anh.
“ Uyên Nhi! Anh yêu em, anh nhất định sẽ không để em một mình ”
Tần Gia Hào một lần đánh mất anh đã quá sợ rồi, sau này anh nhất định không rời xa cô nửa bước.

Vẫn sẽ mãi yêu thương cô, một chút tổn thương nhỏ cũng không muốn cô chịu đựng.
“ Anh trai nhỏ! Gia Uyên yêu anh ” Mạc Gia Uyên ngẩn đầu nhìn anh nói rồi mỉm cười thật tươi.
“ Ừm! Anh trai nhỏ của em không chịu được nữa rồi ”.

Anh hôn lên hõm cổ cô, tay di chuyển mơn trớn trên cơ thể cô, chiếc váy ngủ hai dây theo động tác của anh mà rơi xuống.


Tần Gia Hào mân mê đôi gò bông trắng noãn của cô, mỗi nơi môi anh di chuyển qua đều để lại dấu hôn đỏ chót.
Thoát y cho cả hai xong, anh liền tìm đến nơi tư mật của cô mà mân mê.

Mạc Gia Uyên gục mặt lên vai anh, hai má của cô giờ đây đã ửng đỏ như trái cà chua chính, anh nâng mặt cô lên hôn lên môi cô.
“ Bảo bối em chịu đau một chút ” .
Tần Gia Hào cẩn thận đi vào bên trong cô, dù cô cùng anh nhiều lần, nhưng bên trong cô vẫn muốn bức chết anh.

Tần Gia Hào bắt đầu thở dốc hạ giọng dụ dỗ cô.
“ Bảo bối! Em thả lỏng ra một chút nếu em không muốn chồng anh bị bức chết ” Tần Gia Hào dứt câu liền hôn lên môi của cô.
Mạc Gia Uyên ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc của anh, bên dưới thả lỏng.

Tần Gia Hào chậm rãi di chuyển vì sợ cô đau, anh hai tay giữ lấy eo của cô ép cô tự mình di chuyển.
“ Ưm...Ưm Gia Hào! Đau...em đau ” Tốc độ di chuyển của anh tăng lên khiến cô không chịu được mà than đau.
“ Gọi ông xã! Anh sẽ chậm lại ” Tần Gia Hào hôn nhẹ lên môi cô.
“ Hức...hức Ông Xã....Ông xã ” Mạc Gia Uyên lờ mờ nghe theo lời anh.
Tần Gia Hào vậy mà như được truyền năng lượng anh không những không chậm lại mà còn làm mạnh hơn.

Anh di chuyển từ bàn làm việc đến sofa sau đó giường ngủ, thay đổi mọi tư thế nhưng vẫn không tha cho cô.

Mỗi lần anh phóng thích cô như muốn ngất đi.

Vậy mà anh còn lấy nước cho cô uống giúp cô tỉnh sau đó liền tiếp tục, và không hề có ý định buông tha cho cô, anh tựa như con sói bị bỏ đói lâu năm vậy.
Anh phóng thích tất cả vào bên trong cô, cô mệt đến mức không di chuyển nổi nữa, nằm yên trên giường, anh nằm lên người cô cúi đầu xuống hôn lấy trán đẫm mồ hôi của cô.
“ Bảo bối! Anh yêu em.

Rất rất yêu em ”.
Mạc Gia Uyên nở nụ cười nhìn anh sau đó liền mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Tần Gia Hào nhìn thấy mặt trời sắp mọc luôn rồi, anh bế cô đi vào bên trong nhà tắm, cẩn thận đặt cô lên người rồi tắm rửa cho cô.
Cô mệt mỏi không biết chuyện gì.
Anh bế cô về phòng ngủ, cẩn thận nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Kéo cô vào trong lòng mình, tựa như nâng niu bảo bối nhỏ, chỉ sợ buông ra cô sẽ tan theo gió mây vậy.

Cô cọ cọ mặt vào ngực anh mắt nhắm nghiền vì mệt mỏi.
“ Bà xã ngủ ngon ”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.