Một lát sau Thẩm Yên Nhi định thần lại, trừng mắt với Dương Hàn Thiên, quát lớn: "Họ Dương kia! Anh ngồi dậy nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi"
Dương Hàn Thiên vẫn im lặng nhắm mắt nằm yên không nhúc nhích.
"Này! Anh đừng có giả vờ với tôi" cô nhíu mày nhìn chằm chằm Dương Hàn Thiên.
Vẫn là một sự im lặng. Cô cười, một nụ cười mang đầy vẻ quỷ dị, làm cho người khác nhìn vào cũng phải lạnh cả sống lưng. Cô xuống giường sập cửa bước ra khỏi phòng.
Lúc này Dương Hàn Thiên mới mở mắt ngồi dậy, nhếch môi nhìn về phía cửa. Anh lấy điện thoại gọi cho Hàn Khiết dặn dò vài chuyện rồi lại nằm xuống nhắm mắt một lần nữa.
Khi Thẩm Yên Nhi trở về phòng, trên tay cô là một chậu nước lạnh. Cô bước đến bên giường và hắt hết chậu nước lên người Dương Hàn Thiên "Mát chứ Dương đại thiếu gia? Bây giờ anh có nói hay không?"
Dương Hàn Thiên không ngờ cô sẽ làm như vậy. Anh mở mắt ngồi dậy nhìn cô, gương mặt đầy sát khí, trong tiếng nói của anh chứa một sự tức giận cùng nghiến răng "Thẩm Yên Nhi"
Anh nhanh chân bước xuống giường, đi nhanh về phía Thẩm Yên Nhi. Thấy động tác của anh, cô kinh ngạc chạy nhanh về phía cửa. Nhưng Dương Hàn Thiên nào cho cô cơ hội. Anh bắt được eo cô, bế cô lên. Anh cười như không cười "Muốn chạy?"
"Thả tôi xuống! Anh tin tôi làm vết thương của anh chảy máu nữa không?" Cô tức giận đấm vào ngực anh.
Dương Hàn Thiên không trả lời mà xoay người bước về phía phòng tắm. Không biết nước đã được chuẩn bị từ khi nào. Độ ấm vừa phải, bên trên mặt nước đầy cánh hoa hồng đỏ. Anh để cô vào buồng tắm lớn rồi nhanh chóng của bước vào. Lúc này cả hai thân thể đều ướt đẫm.
Do thân thể đầy nước nên nơi đẫy đà của Thẩm Yên Nhi như ẩn như hiện đằng sau lớp áo sơ mi dính chặt vào người. Cô xấu hổ che ngực lùi ra xa Dương Hàn Thiên "Anh muốn làm gì? Tôi chỉ muốn biết mọi chuyện thôi. Vết thương của anh không được đụng nước đâu đấy!"
"Ừ. Vết thương nhỏ, không chết được" Dương Hàn Thiên tiến về phía Thẩm Yên Nhi, nhốt chặt eo cô không cho cô một cơ hội chạy thoát được.
Anh bá đạo chiếm lấy môi cô, đến khi đôi môi cô sưng đỏ anh mới buông ra. Hưởng thụ thành quả mình làm ra, Dương Hàn Thiên nhàn nhạt mở miệng "Thật sự muốn biết?"
"Ừ. Đúng vậy" Sau trận hôn môi kịch liệt, Thẩm Yên Nhi như chết đi sống lại thở hồng hộc trong lòng Dương Hàn Thiên, cố gắng hít thật nhiều khí oxi.