"Thẩm Quân Hải biết ba và mẹ còn sống nên đã cho người đến đây đốt căn nhà. Nhưng cũng may người của tôi biết được nên không xảy ra chuyện gì" Thẩm Quân Thịnh cất giọng.
Thẩm Yên Nhi cảm thấy phẫn nộ khi nghe Thẩm Quân Thịnh nói. Người đốt căn nhà, muốn giết cha mẹ cô lại là ông ta.
"Con sẽ giết chết ông ta!" Tay cô cuộn chặt thành đấm.
"Yên Nhi! Bình tĩnh! Lúc này vẫn chưa thích hợp" Dương Hàn Thiên ôm chặt cô vào lòng, ngăn cản hành động tiếp theo của cô.
"Yên Nhi! Chuyện quan trọng bây giờ không phải giết chết ông ta mà phải nghĩ cách đưa ba mẹ con đến nơi an toàn rồi tìm cách để đấu với ông ta mới được" Diệp Du Lan ở một bên khuyên giải.
Thẩm Yên Nhi từ từ buông lỏng tay, mặc cho Dương Hàn Thiên ôm mình. Cô im lặng như đang cố trấn tĩnh bản thân.
Sau một lúc im lặng thì cô cất giọng "Vâng"
Cảm đám người bọn họ nhanh chóng lên xe của Dương Hàn Thiên và rời đi. Anh cho người sắp xếp một nơi ở khá bí mật cho mọi người. Nơi đây rất khó để người khác phát hiện.
Dương Hàn Thiên và Thẩm Yên Nhi trở về nhà thì trời cũng đã chạng vạng tối.
Vừa vào tới cửa, cả hai đã gặp Dương Bác Nhã và Tạ Tranh đang ngồi trên ghế sofa. Một người mặt đầy tức giận, còn một người nước mắt lưng tròng với bộ dáng vô cùng ủy khuất.
"Nghiệt tử! Tại sao mày làm vậy với Tranh Tranh? Cô ấy có đắc tội gì với mày à?" Dương Bác Nhã tức giận quát lớn
Tạ Tranh bên cạnh càng làm vẻ ủy khuất hơn, ôm chặt Dương Bác Nhã giọng nghẹn ngào "Chắc Hàn Thiên còn giận em vì đã phá hoại gia đình nên..."Nói đến đây, giọng của Tạ Tranh còn nghẹn ngào ủy khuất hơn lúc nảy
Lại một tuồng kịch rất vui, rất thú vị. Thẩm Yên Nhi nhếch môi cười suy nghĩ. Thưởng thức tuồng kịch hay trước mắt.