Lại một ngày nữa đã trôi qua. Thay vào đó là màn đêm buông xuống. Tại nhà riêng của Dương Hàn Thiên khi nhóm người của Bạch Thiên Lãnh, Hạ Tử Băng, Phong Kỳ Minh và Đoàn An Hy đã rời khỏi. Lúc này có một người phụ nữ mang bộ mặt lạnh như hàn băng đang đứng trước ban công trong phòng ngủ. Đúng vậy, không ai khác đó chính là Thẩm Yên Nhi.
Sau khi nghe tiếng bước chân của Dương Hàn Thiên bước từ phòng tắm đi ra, Thẩm Yên Nhi không nặng không nhẹ cất giọng: "Anh đã dấu tôi chuyện gì? Hôm nay nên nói rõ tại đây! Đừng có giỡ trò đánh trống lãng nữa!"
Nghe cô nói vậy, anh không buồn mà bước đến ban công rồi lên tiếng: "Em biết hết rồi còn hỏi?"
"Tôi biết chuyện gì? Nếu tôi biết thì tôi hỏi anh làm gì?" Thẩm Yên Nhi bày ra bộ mặt vô tội, như thật sự không biết điều gì.
Dương Hàn Thiên gật gật đầu, cười như không cười tỏ ra đồng tình. "Nếu em chưa biết vậy thì tôi cũng chẳng siêng mà nói cho em nghe". Sau đó anh nói tiếp: "Sáng mai em nhớ theo tôi tới công ty!"
"Ừ. Cuối cùng tôi cũng được đến công ty làm việc rồi ạ. Tôi cứ tưởng anh sẽ không cho tôi đi làm luôn đấy chứ!" Thẩm Yên Nhi hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại trước yêu cầu của Dương Hàn Thiên.
"Tuần sau tôi phải đi công tác nên sẽ giao mấy việc vặt lại cho em xử lí! Nhớ phải xử lí cho tốt nhé!" Dương Hàn Thiên ôm eo, tựa cầm lên vai Thẩm Yên Nhi, hít lấy mùi hương tỏa ra từ người cô.
"Mấy chuyện về lĩnh vực này thì anh không cần lo. Anh đừng quên chuyên môn của tôi là mấy việc này đấy nhé. Với lại lần trước tôi cũng giúp anh đôi chút còn gì. Mà anh định đi bao lâu?" Thẩm Yên Nhi nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn vào gương mặt đẹp đến nỗi phụ nữ cũng phải ganh tị trước làn da mịn màng trắng trẻo của người đàn ông bên cạnh.
Dương Hàn Thiên nhếch môi. Đặt một nụ hôn xuống đôi môi đỏ mọng của Thẩm Yên Nhi "Không nỡ xa tôi à?"
"Anh tự luyến đấy à! Ai không nỡ xa anh? Mà anh còn chưa giải thích cho tôi?" Thẩm Yên Nhi làm bộ mặt giận dỗi, trừng mắt với Dương Hàn Thiên.
"Em nói em không biết điều gì mà?" Dương Hàn Thiên nở nụ cười gian tà nhìn cô.
Thẩm Yên Nhi nhận ra bản thân đã lỡ lời nên cũng nói thẳng ra, không giả vờ nữa: "Em thừa nhận là em biết hết rồi đấy! Bây giờ anh giải thích cho em đi! Tại sao lại giấu em, hửm?"
Dương Hàn Thiên bế cô lên, xoay người bước thẳng đến bên giường. "Trời lạnh, đêm còn dài, lên giường giải thích cũng chưa muộn!"
Thẩm Yên Nhi kinh ngạc, theo phản xạ vòng tay qua cổ Dương Hàn Thiên, nhìn chằm chằm vào anh "Em không lạnh, đứng ngoài ban công vẫn có thể giải thích được."
Cả cơ thể Thẩm Yên Nhi được Dương Hàn Thiên thả lên chiếc giường kingsize màu đen quen thuộc. Cảnh tượng khi đêm xuống của cặp vợ chồng lại xuất hiện...
Dương Hàn Thiên chiếm giữ đôi môi của Thẩm Yên Nhi. Khi cả hai người dường như thiếu dưỡng khí anh mới buông cô ra.
Dương Hàn Thiên mờ ám nói bên tai Thẩm Yên Nhi. Giọng nói của anh lúc này trở nên trầm khàn: "Vì anh muốn em yêu anh ở hiện tại chứ không phải anh của quá khứ, không phải đứa bé trai 7 tuổi của 19 năm trước, bé cưng à!"
"No no no! Năm nay em 25 cũng sắp 26 tuổi rồi. Chớp mắt em thành bà già bây giờ. Bé cưng gì nữa." Thẩm Yên Nhi lắc đầu nguầy nguậy. Buồn cười nhìn anh.
Ý cười trong mắt của Dương Hàn Thiên càng sâu. Dục vọng nguyên thủy không thể kìm chế được nữa. Anh lại hóa thành con sói đói khát trước người phụ nữ xinh đẹp bên dưới. Cả hai lại cùng nhau chiến đấu, lăn lộn trên giường cho tới gần sáng.
Thẩm Yên Nhi mệt rã rời nằm trong ngực của Dương Hàn Thiên chìm dần vào giấc ngủ. Nhưng người đàn ông đã thỏa mãn dục vọng nào đó vẫn chưa ngủ. Anh vùi đầu vào vai Thẩm Yên Nhi, nhỏ giọng lên tiếng: "Dù có chuyện gì anh cũng sẽ bảo vệ cho em. Vợ à!"
Lúc này Thẩm Yên Nhi đã ngủ say nên không thể nghe thấy những lời này, cũng không thể nhìn thấy ánh mắt cưng chiều của Dương Hàn Thiên dành cho mình. Anh nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say trong lòng, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn lên ngón tay áp út của cô. Rồi anh cũng dần chìm vào giấc ngủ.