Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 126



Chương 126

 

Tô Lương Mặc tay đút vào túi quần tây, thảnh thơi đi đến trước mặt Lương Tiểu Ý. Đôi mắt sắc bén vô cùng xâm lược khóa lại trên người Lương Tiểu Ý, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên, “Vợ ơi, anh đã nói gì y nhỉ? Em không chạy thoát được đâu!” Cánh tay thon dài duỗi ra, một phát ôm cô vào lòng, “Đã nói em chạy không thoát từ lâu, vậy mà vẫn không tin. Nhìn em chạy đến mức mồ hôi nhế nhại, chồng đau lòng quá đi mất!”

 

Lần này Lương Tiểu Ý đã có chút cảnh giác, cô phòng bị nhìn anh: “Anh lại muốn làm gì?”

 

Tô Lương Mặc nghe vậy khẽ nhướng mày, ôi, cô nàng lân này thông mình hơn rồi! Anh chỉ hơi kinh ngạc một chút, trong mắt thoáng qua ý cười xấu xa, môi mỏng khẽ nhếch lên, “Vợ, thả lỏng một chút, anh chỉ muốn nói với em, nhìn thấy em chạy mất, anh rất lo lắng , do đó anh đã sai người khóa tất cả các cửa thoát hiểm lại. Em cũng biết mà, cảm giác phương hướng của em quá kém, anh sợ em đi lạc thôi.”

 

“.” Lương Tiểu Ý lén véo nhẹ bắp đùi của mình, mãi đến khi cảm giác đau truyền tới đại não, Lương Tiểu Ý mới dám tin những điều cô vừa nghe thấy!”

 

“Anh không biết xấu hổi Biến thái! Vô sỉ! Tiểu nhân!” Cô đem tất cả những từ ngữ mắng chửi người mà mình biết tặng cho anh, mặt Lương Tiểu Ý đỏ lừ, rõ ràng là cô cực kỳ tức giận, hung hăng lườm anh, “Anh sai người khóa hết các của an toàn lại, rốt cuộc muốn làm gì?”

 

“Anh muốn “làm” gì em không biết hay sao? Chỗ này không có người khác…” Tô Lương Mặc còn cố ý nói một cách vô cùng mập mờ, đặc biệt còn cố tình nhấn mạnh chữ “làm” kia.

 

Bây giờ còn muốn chơi trò gì nữa?

 

Lương Tiểu Ý từ lần sợ hãi trước, bốn bề yên lặng, tên Tô Lương Mặc biến thái này còn cố ý sai người đem cửa thoát hiểm khóa lại.

 

“Em… “dì cả” của em tới rồi!”

 

Tô Lương Mặc nhìn dáng vẻ hoảng hốt bực bội đến đỏ mặt của cô, suýt chuýt nữa không nhịn được bật cười ra tiếng. Nhưng trên mặt lại là vẻ nghiêm túc, “Vợ, không phải ngày hai lăm mỗi tháng em mới bị sao?”

 

“..” Lương Tiểu Ý muốn chửi mẹ nó, trợn mắt há hốc mồm ngốc.

 

nghếch nhìn Tô Lương Mặc đang đứng trước mặt, việc này… Anh cũng có phần nhớ hơi quá rõ khi nào cô bị rồil “Cái đó… Em đói bụng.”

 

“Em vừa mới ăn sáng, còn chưa đến mười giờ, vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ ăn cơm trưa”

 

Lương Tiểu Ý tiếp tục lấy cớ: “Bệnh viện còn có việc”

 

“Ô? Thật sao?” Anh cũng không có phản bác cô, đôi mắt Lương Tiểu Ý ngay lập tức sáng lên, cả người giống như một con sóc con không ngừng gật đầu, “Thật mà, thật mà. Làm sao em có thể lừa anh được chứ, đúng không?” Dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, trái tim của vị tổng giám đốc lạnh lùng nào đó ngay lập tức như muốn tan chảy ra, kém chút nữa không nhịn được hóa thành sói đói nhào về phía con cừu kia.

 

Tô Lương Mặc nhíu mày cố tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa, sau đó khẽ nghiêng người lườm cô một cái, “Ừm..” Ngay lúc Lương Tiểu Ý đang vui vẻ đến nỗi cười thành tiếng, anh lấy ra điện thoại một cách tao nhã, Lương Tiểu Ý trơ mắt nhìn ngón tay thon dài có lực gõ một dãy số cô “cực kỳ cực kỳ” quen thuộc vào bàn phím.

 

“Vợ tôi hôm nay có ca nào không? Hôm nay là thứ tư, nghe nói cô ấy còn phải đến bệnh viện tăng ca. Khoa các anh làm việc như thế nào.

 

vậy, sắp xếp ho vợ tôi nhiều việc như vậy. Có phải cảm thấy cô ấy rất dễ bắt nạt hay không?” Lương Tiểu Ý nhìn sườn mặt nho nhã của Tô Lương Mặc, đôi môi mỏng đóng mở một cách tao nhã, giọng nói dễ nghe nhả ra tất cả đều là lời phê bình hà khắc.

 

Cô dựa gần nên miễn cưỡng nghe thấy được cấp trên của cô kinh hoảng nói xin lỗi, hơn nữa còn đảm bảo đến ba lần không hề sắp xếp nhiều công việc cho cô, còn chủ động hứa hẹn về sau sẽ giảm lượng công việc cho cô. Anh thấy vậy mới hài lòng cúp điện thoại.

 

Anh vừa tắt điện thoại, vừa chớp mắt với cô: “Thấy chưa, em nhớ nhầm rồi. Trưởng khoa của em đều nói hôm nay là ngày nghỉ phép của em” Anh còn làm như có thật mà gật đầu: “Trưởng khoa của em tên là gì ý nhỉ, anh cảm thấy người này cũng không tồi, lúc về bảo phòng kế toán tăng gấp đôi tiền thưởng cho ông ta” Không phải đã nói là “không tồi” rồi sao, còn có thể sai được ư? Nếu sai nhẹ thì bị phê bình, nặng thì thu thập đồ đạc về quê bán trứng luộc nước trà.

 

Tô Lương Mặc mỉm cười tao nhã, trong mắt còn mang theo vẻ lấy lòng: “Vợ này, trưởng khoa của bọn em đều đã nói phải quan tâm nhân viên nữ, về sau em đi làm hay về nhà có thể tùy ý một chút, như vậy về sau em có thể ở bên cạnh anh nhiều hơn rồi, vợ ơi, có phải em vui lắm đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.