Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 137



Chương 137

 

Thứ hai, Tô Lương Mặc đang đi công tác mấy ngày hôm nay.

 

Hôm nay sau khi Lương Tiểu Ý xong việc, cô rất muốn đi dạo phố.

 

Lúc cô đi qua đường Thế Luân, bỗng nhiên bị hai cô gái gọi lại.

 

“Lương Tiểu Ý!”

 

Lương Tiểu Ý vừa quay đầu lại liền thấy hai cô gái đó chạy về phía mình. Họ vừa chạy vừa nói: “Quả thật là cậu, Lương Tiểu Ý! Vừa lúc nấy nhìn thấy tớ còn tưởng mình nhìn nhầm”

 

Hai cô gái chạy đến nỗi thở hồng hộc, một người trong đó rất quen mắt: “Lương Tiểu Ý, không phải cậu không nhớ tớ là ai rồi đấy chứ? Tớ là Đại Bàn*!” Cô ấy chỉ vào Lương Tiểu Ý, là Tiểu Bàn, tớ là Đại Bàn… cậu nhớ chưa?”

 

*Bàn: Mập, béo.

 

“Ôi! Đại Bàn, là cậu à!” Lương Tiểu Ý lập tức nhớ ra , khi còn học cấp ba cô cùng cô gái trước mặt bị gọi là Đại Bàn và Tiểu Bàn bởi vì hai người họ đều béo, cô chỉ là hơi béo một chút, còn Đại Bàn thật sự rất béo. Kỳ thực khi học cấp ba, thân hình của Lương Tiểu Ý chỉ là hơi hơi béo hơn con gái bình thường một chút, mà trong trường học, những người béo như cô, thậm chí béo hơn cả cô cũng không phải là ít.

 

Nói như vậy, Lương Tiểu Ý đáng ra không nên bị gọi là “Tiểu Bàn”.

 

Đây là một câu chuyện cũ. Đại Bàn tên thật là Thẩm Quân Hoa, một cái tên cực kỳ có khí chất. Nhưng không biết lúc đó ai đặt biệt danh cho Thẩm Quân Hoa là Đại Bàn, sau đó Ôn Tình Noãn đứng bên cạnh cười chỉ vào Lương Tiểu Ý: “Cậu ấy gọi là Đại Bàn, vậy cậu chính là Tiểu Bàn”

 

Ôn Tình Noãn là hoa khôi của lớp, là nữ thần. Vì vậy sau một câu nói vô tâm của cô ta, biệt danh Tiểu Bàn này đã đi theo Lương Tiểu Ý hết đời học sinh cấp ba.

 

Cũng may Lương Tiểu Ý là người dễ tính, không thèm để ý cái biệt danh này. Cũng vì vậy, từ khi có cái biệt danh này, tình cảm giữa Lương Tiểu Ý và Đại Bàn Thẩm Quân Hoa ngày càng thêm thắm thiết.

 

“Đại Bàn, sao cậu lại gầy đi nhiều như thế này, tớ suýt chút nữa đã không nhận ra” Lương Tiểu Ý vừa cười vừa ngắm nhìn Đại Bàn Thẩm Quân Hoa, cô ấy lúc trước thật sự rất béo, bây giờ gầy đi, các nét trên mặt trở nên lập thể, cực kỳ xinh đẹp. Lương Tiểu Ý đoán rằng những tên con trai ngày xưa thường hay chế giễu Đại Bàn giờ chắc hối hận đến muốn chết. Vì vậy nói mỗi người béo đều có tiềm lực, quả nhiên không sai.

 

“Đúng rồi, Đại Bàn, sao cậu không tham gia buổi họp lớp lần này?”

 

Lương Tiểu Ý lên tiếng hỏi.

 

Nhắc tới buổi họp lớp, Đại Bàn lập tức tỏ vẻ khinh bỉ, “Buổi tụ họp đó ai muốn tham gia chứ? Tớ nghèo, tớ xấu, không xứng ngồi chiếc bàn đó. Xít”

 

Lương Tiểu Ý đoán bên trong chắc hẳn còn có uẩn khúc, muốn tiếp tục hỏi, cô gái đứng bên cạnh Đại Bàn ngay lập tức kéo cô lại, nhỏ giọng nói với cô: “Cậu đừng hỏi nữa, ba năm trước Đại Bàn đã từng tham gia một lần họp lớp, kết quả không cẩn thận ngồi vào bàn của Trương Chỉ Lưu, Trương Chỉ Lưu không nể mặt bạn cũ hung dữ chế giễu cậu ấy một phen, vừa nói Đại Bàn xấu, vừa nói Đại Bàn nghèo, quá vô dụng, đáng ra nên ngồi ở bàn khác.

 

Dù sao từ sau buổi tụ hội đó, Đại Bàn bắt đầu cực kỳ quyết tâm giảm béo, đồng thời muốn tiến vào giới giải trí. Nhưng tiếc là, Trương Chỉ Lưu và Phó Đình Đình bước chân vào giới giải trí trước cố ý bí mật chèn ép Đại Bàn. Cậu cũng biết giới giải trí vốn luôn phủng cao đạp thấp… Hầy, Đại Bàn bây giờ cũng chỉ là một thực tập sinh không có danh tiếng, bình thường chỉ có thể chụp ảnh bìa cho một số tạp chí nhỏ.”

 

“Cậu là?”

 

“Ôi, quên mất không giới thiệu bản thân, tớ là Phương Kỳ, cậu không nhớ tớ cũng không có gì kỳ lạ, học cấp ba tớ ở lớp bên cạnh lớp các cậu.

 

Cũng là em họ của Đại Bàn”

 

“Đúng rồi, Tiểu Bàn, đợt trước tớ có cậu, còn cả cái clip kia nữa… Tớ có v: muốn nói trực tiếp với cậu, nhưng vẫn luôn do dự không dám nói. Lần này cho dù như thế nào tớ cũng phải đem những chuyện đó nói với cậu” Đại Bàn nghiêm túc nói.

 

Trong cửa hàng Starbucks, nhóm Lương Tiểu Ý gọi ba ly cà phê rồi chọn chỗ ngồi bên cửa sổ sát đất bằng thủy tinh, phía sau là góc tường.

 

Đây là một vị trí khá khuất người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.