Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 139



Chương 139

 

“Xin lỗi Tiểu Bàn, tớ không cố ý nói ra đâu” Đại Bàn áy náy nói xin lỗi.

 

Lương Tiểu Ý hít sâu một hơi, cố gắng tỉnh táo chút, cô cố trấn định nhìn Đại Bàn ngồi đối diện: “Không sao, cậu nói đi” Thấy Đại Bàn vẫn không chịu nói, Lương Tiểu Ý nhìn cô: “Đại Bàn, nếu cậu còn xem tớ là bạn thì nên nói cho tớ. Bên ngoài đều cho rằng tớ đã cố ý gây tổn thương Ôn Tình Noãn trong lúc giải phẫu, tớ muốn xem thử Ôn Tình Noãn lương thiện này rốt cuộc “lương thiện” bao nhiêu”

 

“Mùa hè năm lớp mười một, ” Đại Bàn bị Lương Tiểu Ý thuyết phục, cô ấy quyết định nói ra sự thật, “Hôm đó khi cậu đang trực nhật, tớ thấy Ôn Tình Noãn đưa một phong bì cho mấy tên học sinh côn đồ ở trong rừng cây nhỏ của trường học, lúc đó mấy tên côn đồ mở ra xem, tớ thấy đó là một cọc tiền, ít nhất cũng đến năm nghìn nhân dân tệ. Cậu biết tớ thích trốn sau phiến đá trong rừng cây để ngủ mà, cho nên lúc đó tớ nghe được Ôn Tình Noãn nói với bọn họ “Hôm nay cô ta trực, khoảng sáu giờ sẽ đi qua hẻm Tiểu Liễu, các cậu cứ thay phiên “chơi đùa” cô ta ở đó. Tôi sẽ đưa cho các cậu một nửa số tiền còn lại sau khi chuyện thành công “.

 

Tớ cảm thấy tò mò nên buổi tối cố ý vòng qua con hẻm Tiểu Liễu.

 

Sau đó tớ thấy được…”

 

“Đừng nói nữa!” Lương Tiểu Ý đột nhiên kêu lên một cách nôn nóng, cô cao giọng kêu to khiến những người khác trong quán cà phê bất mãn. Lương Tiểu Ý thấy những ánh mắt khiển trách này, vội vàng kiềm chế tâm tình của mình, cố gắng làm bản thân trấn tĩnh một chút.

 

Cô run rẩy cầm lấy ly cà phê trên bàn, cảm thấy sống lưng phát lạnh, rất lạnh rất lạnh.

 

“Xin lỗi cậu, khi đó tớ đã quá sợ hãi, không dám ra mặt ngăn cản.

 

Đây là lần đầu tiên trong đời tớ chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này, Tiểu Bàn, xin lỗi, tớ không đủ dũng cảm” Đại Bàn xấu hổ nói, chuyện này.

 

đã thành bí mật rất nhiều năm trong lòng cô ấy , cũng là ám ảnh của cô ấy. Hôm nay nói ra, tựa như được giải thoát, nhưng cô ấy không mong Tiểu Bàn tha thứ, chỉ hi vọng Tiểu Bàn không nên vì một lần giải phẫu thất bại mà cảm thấy hổ thẹn với người phụ nữ Ôn Tình Noãn kia, người phụ nữ đó đã làm ra rất nhiều chuyện xấu, cực kỳ lỗi với Tiểu Bàn.

 

Lương Tiểu Ý lắc đầu, nhìn về phía đối diện: “Đại Bàn, tớ biết, là cậu báo cảnh sát. Trước kia tớ còn tưởng là do tớ may mắn nên gặp được xe tuần tra của cảnh sát. Bây giờ mới hiểu ra, xe tuần tra làm sao có thể đi tuần đến tận trong hẻm Tiểu Liễu chứ! Là do cậu báo cảnh sát, cảm ơn cậu, nếu như cảnh sát không kịp thời chạy đến, tớ nghĩ, khi đó tớ đã chết rồi. Cảm ơn cậu đã báo cảnh sát kịp lúc, tớ mới tránh được một kiếp.

 

Với cả…. cảm ơn cậu lén lút ném chùm chìa khóa tới cho tớ, nếu không phải trên chùm chìa khóa có con dao gọt trái cây, có lẽ sự trong sạch của tớ đã sớm bị những tên khốn nạn kia làm bẩn”

 

Đúng vậy, nếu như không phải có con dao gọt trái cây này, Lương Tiểu Ý đã không thể đâm cho tên thanh niên đang cởi quần cô một dao, sự trong sạch của cô cũng đã không còn từ lâu. Nếu như vậy, cô cũng không chịu bẩn thỉu mà tiếp tục sống trên đời.

 

Tuy rằng giữ được trong sạch, nhưng cô cũng đã ra tay tổn thương người khác rồi….máu tươi đỏ chói chảy xuống, cô nhìn thấy tên thiếu niên đó đau đớn quản quại, lúc ấy cô cho rằng cô đã giết người. Mặc dù sau đó thiếu niên kia chỉ bị ngoại thương, nhưng chuyện này đã để lại một vết sẹo không thể xóa nhòa trong lòng Lương Tiểu Ý, là bí mật cả đời của cô.

 

Dưới sự yêu cầu quyết liệt của người nhà cô, còn có yêu cầu của cha mẹ mấy tên thiếu niên đó, chuyện này được đã được ém nhẹm đi. Lúc ấy tuổi tác không đủ, không có thẻ căn cước, hồ sơ ở sở cảnh sát cũng không đủ. Cũng vì vậy cô chỉ lấy lý do bị bệnh nằm viện nghỉ ngơi nửa tháng, rồi đi học lại.

 

Còn mấy tên côn đồ kia cũng sớm bị cha mẹ bọn họ chuyển trường đi nơi khác. Những chuyện này cũng không khiến những người trong trường hoài nghỉ.

 

Hóa ra….Hóa ra cô sẽ gặp phải chuyện kinh khủng đáng sợ như vậy, tất cả đều là do ‘bạn thân “bạn tốt’ của cô ở phía sau sai khiến tất cả.

 

“Tiểu Bàn, cậu đừng vì không cứu được người phụ nữ kia mà cảm thấy áy náy, loại phụ nữ lòng dạ độc ác như Ôn Tình Noãn, cậu cũng không nên phẫu thuật cho cô ta, đừng nói tớ không tin cậu là loại người cố ý táy máy tay chân gây ra sơ xuất trong phẫu thuật, cho dù cậu thật sự làm vậy, mình thấy đây cũng là báo ứng. Chuyện cô ta hại cậu, đâu chỉ một hai lần, dù cô ta thật sự chết trên tay cậu, tớ cũng cảm thấy là ông trời có mắt, là báo ứng mà cô ta đáng phải nhận!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.