Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 143



Chương 143

 

“….Sợ là không được, rất không may, cậu ta ở ngay sau lưng anh, cậu ta biết rồi” Đối phương trả lời, “Cậu ta nhờ anh nói với em, ba năm trước đã mua được đất chôn rồi, hoan nghênh em vào dạo chơi dưới phần đất của gia tộc Mạc thị”

 

“Phụt!” Lương Tiểu Ý không nhịn được mà bật cười, “Tên dở hơi đó, anh ấy suy nghĩ nhiều rồi”

 

“Ừ, anh cũng cảm thấy cậu ta nghĩ nhiều, Tiểu Ý phải sống trăm tuổi. Cho dù chết cũng phải chôn bên cạnh anh, dựa vào cái gì lại chôn ở chỗ rách nát nhà cậu ta chứ?”

 

Trái tim bị tổn thương của Lương Tiểu Ý tựa như được chữa trị. Tử Xuyên cùng Savvy, thật là một cặp dở hơi.

 

Lương Tiểu Ý vừa chuẩn bị đứng dậy thu dọn lại đống rác rưởi dưới sàn mang đi vứt, điện thoại di động lại vang lên.

 

“Tiểu Bàn, tối nay đi uống vài ly đi!” Là Đại Bàn Thẩm Quân Hoa.

 

Có điều….uống vài ly?

 

Lương Tiểu Ý suy tư một chút….Hình như lớn đến tầm này cô còn chưa từng tới quán bar uống rượu. Sắp chết rồi cũng nên đi mở mang kiến thức một chút chứ, tự giễu cười một tiếng, Lương Tiểu Ý nói: “Được. Nhưng mà cậu phải đến đón tớ”

 

Buổi tối, Đại Bàn đến đón Lương Tiểu Ý như đã hẹn, cô ấy nói: “Bọn mình đi Blues đi?” Sau khi chiếc Grand Cherokee bắt đầu khởi động, hai người bắt đầu nhàn hạ tám chuyện với nhau.

 

Trước kia Đại Bàn cũng thích tám với Lương Tiểu Ý, nhiều năm không thấy mặt nhau như vậy mà gặp cái thì vẫn như ngày nào. Lương Tiểu Ý yên lặng nghe Đại Bàn kể chuyện về cô ấy, về các loại thị phi trong giới giải trí và đủ các thể loại trên trời dưới biển, nghĩ tới đâu là nói tới đấy, đôi môi kia không hề dừng lại bất cứ chút nào.

 

Lương Tiểu Ý cứ ngồi im vậy nghiêm túc nhìn Đại Bàn hào hứng vui vẻ trò chuyện, cẩn thận lắng nghe lời cô ấy nói, cứ như là muốn khắc ghi mãi mãi bộ dáng cô bạn này ở trong lòng.

 

Đại Bàn bỗng im lặng, Lương Tiểu Ý lấy làm lạ: “Sao vậy?”

 

Đại Bàn vừa lái xe vừa nghiêng đầu liếc cô: “Tiểu Bàn, vừa rồi tớ không chú ý tới cái này, đi quán bar đó! Cậu định mặc vậy mà vào hả?”

 

Lương Tiểu Ý chẳng hiểu ra sao, cô thoáng nhìn lại quần áo đang mặc rồi hỏi lại, “Bộ đồ này… có gì đâu”

 

“Ai bảo thế? Làm gì có ai mặc áo dài tay với quần dài đi bar chứ? Giờ mới cuối hè chứ đã vào thu đâu?” Đại Bàn nhịn không được trợn trắng mắt, ‘À đúng rồi, nói mới nhớ tớ cứ cảm thấy cậu lạ lạ sao á. Cả hồi cấp 3 lẫn đại học hình như: cậu chưa từng mặc áo ngắn tay hay quần ngắn váycả… Tiểu Bàn này, cậu là người tối cổ à?”

 

Khuôn mặt Lương Tiểu Ý thoáng cứng lại khó mà phát hiện ra, ngay sau đó cô bật cười rồi nói đùa với Đại Bàn, “Cậu nói sai rồi, người tối cổ có mặc quần áo đâu cơ chứ?”

 

“Không được, tớ phải dẫn cậu đi mua đồ gì đó sexy chút trước đã, dù gì tớ cũng không thể để cậu vào bar với bộ đồ này được” Đại Bàn chuyển hướng tăng tốc về phía phố mua sắm.

 

“Đừng/ Một bên tay Lương Tiểu Ý nắm lấy tay nắm cửa không chịu buông, “Tớ sẽ mặc bộ này đi, Đại Bàn, cậu đừng ép tớ, cậu ép nữa thì tớ sẽ không đi Blues gì đó với cậu đâu.”

 

Lương Tiểu Ý chết cũng không chịu, Đại Bàn đành phải thôi, cô nói: “Tớ chưa thấy ai như cậu luôn ấy. Không thích ăn diện không thích sắm sửa, tớ đang nghỉ cậu có phải con gái hay không đây này”

 

Lương Tiểu Ý giả ngu cười cười tránh được một kiếp.

 

Những vết sẹo trên người đã định sẵn rằng đời này của cô không có duyên với váy vủng các thứ rồi.

 

Hai người mới chợm bước vào cửa Blues, Lương Tiểu Ý đã nghe thấy tiếng nhạc ồn ào nổ tung bên tai mình, ánh đèn led đủ màu trên đỉnh đầu xoay qua xoay về, nơi đâu cũng là cảnh tượng hỗn loạn, cô hồi hộp túm chặt lấy cánh tay Đại Bàn.

 

“Quán bar là như này hả? Đúng là không hiểu sao lại có nhiều người thích tới như vậy”

 

Đại Bàn ngạc nhiên nhìn cô với vẻ mặt không thể tin được: “Gì chứ, Lương Tiểu Ý, cậu đừng nói với tớ là cậu lớn thế này rồi mà chưa từng đi bar nhé!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.