Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 166



Chương 166

 

“Hả?” Lương Tiểu Ý ngay lập tức trở nên căng thẳng. Con người này, lúc nào cũng khiến cô phải đau đầu: “Thật! Thật mà?

 

Em thề! Em không có lừa anh”

 

“Còn nói không dám lừa anh? Lương Tiểu Ý, hai lần “thật” chính là một lần “giả” đó!”

 

Lương Tiểu Ý ngây ngô mở to mắt. Lại còn có thể loại này nữa cơ á? Gì mà hai lần thật lại là một lần giả? Ai định nghĩa ra vậy?

 

“Anh có thể hết vô lý đi được không!” Lương Tiểu Ý bừng bừng tức giận nói.

 

Khi tức giận, đôi mắt Lương Tiểu Ý như trở nên bừng sáng, hai bầu ngực trắng nõn mềm mại như theo từng hơi thở của cô khẽ rung lên nhịp nhàng, cảnh tượng ấy thật khiến cho con người ta khó có thể kiểm soát được bản thân mình! Toàn bộ cơ thể nõn nà của cô trần trụi trước mắt anh. Thiết nghĩ, nên như bây giờ mà bỏ qua cho cô, liệu có phải như là đang tự ngược đãi bản thân không?

 

“Chà chà” Tô Lương Mặc không nhịn được cảm thán.

 

Lương Tiểu Ý có chút đứng hình. Người đàn ông này không những không biết xấu hổ, lại còn có thể vô liêm sỉ đến vậy?

 

Anh! Thật là…

 

“Đừng mà!” Lương Tiểu Ý khép chặt đùi, gương mặt đã sớm đỏ ửng từ lúc nào. Tại sao anh lại có thể vô liểm sỉ như vậy cơ chứit Ngón tay thon dài của Tô Lương Mặc, dịu dàng nhưng dứt khoát tách đôi chân nhỏ. Đôi mắt ấy, nóng bỏng nhìn vào nơi thâm sâu của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười xấu xa.

 

Con người này, thật là quá bá đạo đi mài! … Lương Tiểu Ý thật muốn khóc nhưng đành bất lực.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, hai cơ thể cuốn chặt lấy nhau. Lương Tiểu Ý như thể bị khuất phục trước sự ôn nhu của anh mà dần trở nên mơ màng.

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Lương Tiểu Ý đánh thức bởi nụ hôn mãnh liệt dồn dập của anh. Cảm giác có thể được nhìn thấy gương mặt mê hoặc ấy ngay khi tỉnh dậy thật tuyệt vời biết bao. “Lương Mặc?” Lương Tiểu Ý dụi dụi đôi mắt, có chút ấm ức khit mũi. Cô vẫn còn buồn ngủ mà! Cô chưa muốn dậy?

 

“Con heo lười, mau dậy đi nào cười. Anh nghịch ngợm nhéo má cô: chúng ta sẽ đi đâu?”

 

Tô Lương Mặc híp mắt “Em đoán xem, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?”

 

“Hả? Đi đâu cơ?” Đầu cô như muốn quay vòng vòng. Cô không muốn đi đâu hết, cho cô ở nhà ngủ tiếp có được không?

 

Lương Tiểu Ý đau buồn gào thét trong lòng. Còn không phải tại người đàn ông đáng ghét Tô Lương Mặc kia đêm qua hết lần này đến lần khác quấn lấy cô, khiến cho cô không thể ngủ yên hay sao?

 

Thật không công bằng! Rõ ràng gần đến sáng anh mới bắt đầu đi ngủ cơ mà, trước đó còn sung sức “làm việc” nữa. Ấy thế mà bây giờ vẫn hào hứng muốn đưa cô đi ra ngoài?

 

Anh nhẹ nhàng vùi đầu vào hõm cổ Lương Tiểu Ý: “Hôm nay chúng ta đi chụp ảnh cưới nhé.”

 

“Hải!” Giống như mũi tên của thần Cupid băn trúng vào trái tim cô vậy. Lương Tiểu Ý ngỡ ngàng, ấp úng nói không nên lời, cố gắng hiểu từng chữ trong câu nói của anh. Lương Tiểu Ý run rẩy, hít một hơi thật hỏi nhỏ: “Tô Lương Mặc, anh vừa nói cái gì cơ?”

 

Tô Lương Mặc mỉm cười.

 

Anh nhanh chóng kéo Lương Tiểu Ý dậy, không quên võ nhẹ vào mông cô: “Con sâu lười này, mau dậy” Nói xong liền xoay người bước xuống giường.

 

Gì cơ? … Anh còn chưa chịu trả lời cô liền đuổi cô xuống giường. Thật đáng ghét?

 

“Lương Mặc Lương Mặc, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em! Anh mau nói lại đi!”

 

Đôi môi Tô Lương Mặc nhếch lên, đôi mắt tràn ngập ý cười, rõ ràng là quan tâm đến biểu hiện của người phụ nữ phía sau anh, nhưng lại vờ như không để ý, bước chân ngày càng nhanh hơn đi ra khỏi phòng. Lương Tiểu Ý giống hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm, ngó trái ngó phải, không ngừng nũng nịu kéo làm trò quỷ với anh: “Anh nói đi mà Lương Mặc! Có phải lúc nãy, anh nói chúng mình sẽ đi chụp ảnh cưới, đúng không đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.