Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 186



Chương 186

 

Trái tim của Lương Tiếu Ý đập rộn ràng, và dường như nó ngày một mãnh liệt hơn.

 

Không khí như bị đóng băng. Cô có thể nghe thấy từng nhịp đập “pâng” “pâng” trong trái tim mình mỗi lúc một nhanh hơn. Ánh mắt dừng lại trên người đàn ông vẫn không có ý định “đầu hàng” kia ….

 

Cuối cùng…

 

“Rốt cuộc là anh có muốn làm hay không vậy? Nếu muốn thì nhanh lên một chút đi nào!” Cuối cùng thì chính cô lại là người không thể chịu đựng được bầu không khí ám muội này.

 

Lương Tiểu Ý giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn người đàn ông đáng ghét này thêm một giây phút nào nữa?

 

Cô thực sự tức điên lên được! Ôn Tình Tuyết liên quan quái gì đến cô cơ chứ! Cô còn chưa đi than thở, khóc lóc với ai về những chuyện xấu xa mà Ôn Tình Tuyết đã làm với cô. Ấy vậy mà bây giờ cô lại còn phải đi cầu xin Tô Lương Mặc tha thứ cho người đã từng làm tổn thương cô. Chẳng phải Lương Tiểu Ý cô mới là người cần được an ủi, dỗ dành hay sao?

 

Nếu như không phải vì muốn tâm hồn mình được thanh thản trước khi ra đi, không phải là vì muốn được yên ổn sống nốt quãng thời gian còn lại, thì có chết cô cũng không đi cầu xin Tô Lương Mặc tha thứ cho Ôn Tình Tuyết.

 

Bây giờ thì tốt rồi. Chỉ vì muốn cứu Ôn Tình Tuyết thoát khỏi cảnh thiếu tay thiếu chân sau này, cô đã phải bỏ hết liêm sỉ, chủ động “dụ dỗ” Tô Lương Mặc. Và kết quả thì sao chứ?

 

Người đàn ông này chỉ toàn trêu chọc cô?

 

Lương Tiểu Ý càng nghĩ càng cảm thấy ức, cô hờn dõi nhõng nhẽo nói: “Em không thèm quan tâm đến chuyện của Ôn Tình Tuyết nữa! Anh muốn đánh đập hay cắt tay cắt chân gì đó thì kệ anh! Dù sao đó cũng không phải là chuyện liên quan đến em!”

 

Sau đó, cô duỗi tay và đẩy người đàn ông đang ở trên người mình ra. Nhưng sau vài lần gắng sức đẩy, Tô Lương Mặc vẫn vững như núi, không hề có ý định di chuyển.

 

Gương mặt phúng phính ấy vì tức giận mà phồng lên: “Anh đi xuống đi! Em không muốn nhìn thấy anh nữa! Em… em còn bỏ hết mặt mũi chủ động quyến rũ anh rồi, anh còn muốn như nào nữa?”

 

Cô rất giận! Giận vì anh dám đùa giỡn cô! Giận vì anh không đủ quan tâm cô! Cô suýt chút nữa thì đã lặp lại cơn ác mộng thời học một lần nữa. Nhưng người đàn ông này thì sao?

 

Việc đầu tiên anh làm là muốn trừng phạt Ôn Tình Tuyết.

 

Lương Tiểu Ý cảm thấy có chút buồn trong lòng. Cô không muốn, cũng không cần anh phải trừng phạt Ôn Tình Tuyết.

 

Điều cô thực sự muốn ngay bây giờ là chính sự an ủi, sự quan tâm của anh! Ngay cả khi Ôn Tình Tuyết bị báo ứng thì sao chứ? Cũng đâu thể làm vơi bớt đi nỗi sợ hãi trong lòng cô?

 

Có một vài điều không nói ra, không có nghĩa là cô không quan tâm. Mà là vì cô yêu anh nên mới không so đo nhiều với anh. Nhưng đôi khi, phụ nữ chỉ vì yêu quá nhiều…

 

Lương Tiểu Ý càng nghĩ càng thấy uất ức. Vài giây sau, cô bỗng bị kéo mạnh vào lồng ngực ấm áp của ai đó.

 

Cảm nhận được mùi hương trên cơ thể anh, Lương Tiếu Ý có chút thẫãn thờ. Một giọng nam trầm thấp khế thì thầm bên tai cô: “Vợ à, anh chỉ muốn nói với em là anh bị em “dụ dỗ” thành công mất rồi. Nếu không tin, em chạm vào nó thử xem”

 

Nói xong, Tô Lương Mặc liền cầm tay Lương Tiểu Ý chạm vào nơi đang nóng rực ấy.

 

“Bùm!” Tai cô trở nên đỏ ửng.

 

Mặc dù má đỏ tai nóng, cả cơ thể ngày càng nóng lên.

 

Nhưng trái tim, lại có chút trống rỗng … Anh thực sự chỉ muốn cơ thể cô mà thôi.

 

Chẳng thể hiểu đó là cảm giác thất vọng hay là cảm giác gì khác nữa, Lương Tiểu Ý chọn cách im lặng.

 

Tô Lương Mặc tiếp tục nói: “Em không biết rằng em chỉ cần quyến rũ anh một cách vu vơ tùy tiện thôi cũng đủ để làm mọi thứ trong cơ thể anh như muốn sôi lên, gào thét “Nhanh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.