Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 192



Chương 192

 

Lương Tiểu Ý đờ đẫn, ngây ngất nhìn cảnh đẹp trước mắt.

 

Trời đất! Đẹp quá đi mất! Cô thực sự hoàn toàn đã bị mê đắm trước bức tranh đẹp đẽ này?

 

“Lương Mặc…” Lương Tiểu Ý khẽ cất tiếng gọi. Hai chân cô quỳ trên giường, đờ đãn nghiêng nghiêng đầu nhìn Tô Lương Mặc với ánh mắt say mê?

 

Không kể bao nhiêu lần, chỉ cần muốn, anh luôn có thể dễ dàng khuấy động trái tim thiếu nữ của Lương Tiểu Ý.

 

Chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cùng với chiếc quần jean xanh nhạt, cách ăn mặc không thể đơn giản hơn như vậy, tại sao khi được khoác trên người anh lại có thể hoàn hảo đến thế? Giống như chàng hoàng tử đẹp trai bước ra từ trong truyện tranh vậy.

 

Dáng người mảnh khảnh của Tô Lương Mặc tiêu sái bước vể phía Lương Tiểu Ý với phong thái vô cùng tao nhã. Gió, nhẹ thổi qua mái tóc, để lộ đôi mắt đen sâu ấy. Cuối cùng, thân hình mảnh khảnh của Tô Lương Mặc dừng lại trước giường.

 

Bây giờ, Tô Lương Mặc mới có thể nhìn được rõ từng đường nét trên gương mặt anh.

 

Khóe môi Tô Lương Mặc khẽ nhếch, nở một nụ cười xảo quyệt: “Vợ ơi, em thật muốn học kiểu trang điểm này?”

 

“Dạ dạ” Người phụ nữ ngốc nghếch không ngừng gật gật đầu. Lúc này, anh có nói cái gì thì cô cũng đồng ý hết chứ đừng nói đến mấy cái việc trang điểm vặt vãnh này?

 

“Hôn anh đi, rồi anh sẽ nói cho em biết bí mật” Đôi môi của người đàn ông cong lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

 

“Anh đừn nuốt lời đấy nhé!”

 

Lương Tiểu Ý ơi là Lương Tiểu Ý, để anh xử lý em thế nào?

 

Đầu óc chưa gì đã như lơ lửng trên mây rồi này?

 

Đôi mắt lạnh lùng đầy kiêu ngạo của tổng giám đốc Tô tràn ngập ý cười xen lẫn chút đắc chí … Hãy nhìn xem tôi “câu dẫn” vợ mình như thế nào này. Đâu phải ai cũng có thể làm được?

 

Tô Lương Mặc ngày càng cao hứng. Anh đã có sẵn cả một kế hoạch để “xử lý” Lương Tiểu Ý như thế nào ở trong đầu rồi.

 

Bên ngoài cửa sổ, từng gợn mây trắng trôi bồng bềnh trên bầu trời trong xanh, từng làn gió khẽ mơn trớn chiếc rèm cửa trắng tuyết. Bên trong, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đang thẫn thờ ngắm nhìn người đàn ông của mình… Tất cả mọi thứ đều vô cùng tuyệt mỹ….

 

“Reng reng reng…”

 

Lương Tiểu Ý giật mình, vội vã xoay người lại lấy chiếc điện thoại được ở trên chiếc bàn đặt cạnh giường ngủ.

 

Người đàn ông lịch lãm ấy bỗng cứng đờ người lại bất động. Anh thật không thể tin nổi, khoảnh khắc tuyệt đẹp này lại bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại chết tiệt ấy! Trời ạ?

 

“Phúc lợi” của anh?

 

Tuy nhiên, đây không phải là giây phút tức điên nhất?

 

“Hả? Savvy, anh muốn quay trở lại Mỹ ư?” Lương Tiểu Ý ngạc nhiên kêu lên.

 

Savvy? Tô Lương Mặc nheo mắt lại, hận không thể nghiến răng nghiến lợi bóp chết người ở đầu dây điện thoại bên kia?

 

Lại là tên Savvy dám cắt ngang chuyện tốt của anh! Nhưng mà tên Savvy Wayne Klutz đó sẽ quay về Mỹ ư? Vậy thì tốt, cút đi càng nhanh càng tốt?

 

Trong lòng của vị tổng giám đốc lạnh lùng nào đó đang không ngừng kêu la: Tên Savvy chết tiệt mau cút đi?

 

“Ồ, hóa ra là vậy? Như vậy cũng tốt, vậy khi nào anh đi? Để em đi tiễn anh?” Lương Tiểu Ý hỏi.

 

Trái tim của vị tổng giám đốc kiêu ngạo đang vô cùng phấn khích, nhưng vì câu nói của Lương Tiểu Ý mà bất ngờ chùng xuống, như chìm xuống đáy hồ một lần nữa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.