Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 227



Chương 227

“Hứ, ông không lo.” Mẹ Lương tức giận: “Tôi mang thai nó 10 tháng, người làm mẹ như tôi đương nhiên lo lắng cho con gái rồi. Nhưng con rể nhìn có vẻ không phải người bình thường, xuất thân khác nhau, tôi sợ con gái gả qua đó sẽ phải chịu khổ”

“Bà già này toàn lo lắng linh tinh, con gái tôi xuất sắc như vậy, sao con rể lại ức hiếp Tiểu Ý được? Hơn nữa, bà không thấy con rể thương Tiểu Ý lắm à?

Mẹ Lương nghĩ một lúc, cũng đúng. Ánh mắt con rể nhìn Tiểu Ý không giống người khác. Ánh mắt ấy mẹ Lương mới nhìn thấy ở bố Lương khi hai ông bà còn trẻ, tình cảm mặn nồng ngọt ngào mà thôi.

Lương Tiểu Ý cảm giác rất hạnh phúc, cô lại có thể ở bên cạnh bố mẹ, nghe hai người họ cãi nhau, một nhà ba người ở cùng nhau như thế này thực sự vô cùng hạnh phúc. Nếu có thể, cô cầu xin ông trời, hãy cho cô thêm thời gian ở bên cạnh những người cô yêu nhất.

“Tiểu Ý” Bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên nhìn, anh cười ấm áp, lúc anh đi về phía cô, tay anh thuận thế đặt lên đầu cô, hình như người đàn ông này rất thích xoa rối tóc cô. Trên đỉnh đầu cô truyền đến tiếng nói của anh: “Phẫu thuật ngày mai sẽ tiến hành. Đừng sợ, có anh ở đây rồi. Nếu như bọn họ dám không tận tâm chữa trị cho bố, anh sẽ khiến tất cả bọn họ ra hầu tòa”

Lương Tiểu Ý cảm giác trái tim vô cùng ấm áp, cô biết, anh không chỉ an ủi cô, lời anh nói, tuyệt đối không phải là nói năng lung tung, anh nói được làm được: “Lương Mặc…”

“Đừng khóc” Ánh mắt Tô Lương Mặc bỗng nhiên hoang mang, sao dạo này người phụ nữ trong lòng anh thích khóc quá vậy?

Khó khăn lắm anh mới dỗ được Lương Tiếu Ý, Tô Lương Mặc áy náy nhìn qua bố mẹ Lương: “Mẹ, mẹ về nhà với chúng con trước đi. Tối nay con sẽ sắp xếp người ở đây chăm sóc bố”

Mẹ Lương có chút ngạc nhiên, một mặt bà cảm khái con rể quan tâm người khác, một mặt bà ngạc nhiên về năng lực làm việc của con rể.

“Không cần đâu, hai đứa về nhà nghỉ đi. Mẹ không nỡ rời xa bố Tiểu Ý” Mẹ Lương huơ huơ tay. Hai ông bà làm vợ chồng bao nhiêu năm, có ngọt ngào, có cãi nhau, thậm chí lúc trẻ còn có thời gian làm loạn đòi ly hôn, bây giờ thì sao? Già rồi, ngược lại lại không nỡ rời xa người bạn đời đã cãi nhau với mình cả đời.

“Cũng được” Tô Lương Mặc kéo Lương Tiểu Ý, chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, hai người họ đến đưa cơm cho bố mẹ Lương, còn họ lại chưa ăn cơm.

“Đợi đã” Một tiếng gọi vang lên sau lưng. Bóng dáng Tô Lương Mặc dừng lại ở cửa phòng bệnh.

“Hả? Mẹ, còn chuyện gì ạ?”

Tô Lương Mặc quay người lại, nhìn thấy mẹ Lương đã đứng dậy khỏi cái ghế dựa cạnh giường bệnh, đối diện với anh và Lương Tiểu Ý. “Mẹ nghe Tiểu Ý nói, hai đứa đã đăng kí kết hôn rồi. Hôn lễ cũng sẽ đợi bố Tiểu Ý khỏe lại sẽ tiến hành.

Nếu con đã gọi mẹ một tiếng “mẹ”, thì mẹ có mấy câu muốn nói với con.”

“Vâng, mẹ. Mẹ nói đi.”

Mặt mẹ Lương vô cùng nghiêm túc: “Lương Mặc, con không để bụng mẹ gọi con là Lương Mặc chứ?” Tô Lương Mặc lắc lắc đầu, mẹ Lương gật gật đầu nói tiếp: “Lương Mặc, mẹ có một câu muốn tặng con. Vợ chồng là tri kỉ cả đời, là người ở bên ta đến tận khi ta chết đi. Nếu con đã đăng kí kết hôn với Tiểu Ý, hơn nữa cũng muốn tổ chức hôn lễ, thì cả đời này mẹ không mong nhìn thấy Tiểu Ý không hạnh phúc. Con, có thể làm được không?”

Đôi mắt đen nhánh của Tô Lương Mặc xẹt qua một tia sáng yếu ớt, anh không nói được gì, cổ họng chỉ phát ra một tiếng “Ừm” nhàn nhạt, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng vào mắt mẹ Lương, nói: “Con biết rồi”

Mẹ Lương gật đầu, tỏ ý bảo Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý về trước đi.

Nhưng cả mẹ Lương và Lương Tiểu Ý đều không chú ý rằng, Tô Lương Mặc nói “Con biết rồi Con biết rồi… Ba chữ này, ý nghĩa vô cùng khác.

Biết, nhưng không có nghĩa là sẽ làm.

Lương Tiểu Ý hơi buồn ngủ, trong xe, Tô Lương Mặc nhìn thấy Lương Tiểu Ý ngáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.