Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 310



Chương 310

“Đau không?” Tô Lương Mặc nhíu mày, rồi tiếp tục hỏi.

Ôn Tình Noãn hơi khựng lại, đỏ mặt nói: “Em không đau!”

Nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, “Lương Mặc, anh đừng trách Tiểu Ý, cậu ấy..”

Sắc mặt Lương Tiểu Ý khó coi, cô liếc nhìn Ôn Tình Noãn đang nước mắt như mưa, giả vờ giả vịt nói đỡ cho cô, vẻ mặt cũng càng thêm khó nhìn.

“Ôn Tình Noãn, tôi không cần cô nói chuyện thay tôi!”

Lương Tiểu Ý ánh mắt lạnh lùng lòng cũng buốt giá, cô cố tỏ ra mạnh mẽ, ngầng phắt đầu lên, hung hăng trừng Ôn Tình Noãn một cái, đáy mắt che kín sự giận dữ, ai thèm chứ!

Người xung quanh mở to mắt, chuẩn bị nhìn xem cô nàng Lương Tiểu Ý không biết sống chết kia bị tổng giám Tô xử lý như thế nào.

Đáy mắt Ôn Tình Noãn thoáng qua vẻ khinh thường, ánh mắt nhìn về phía Lương Tiểu Ý mang vẻ khiêu khích đầy kích động. Ngoài miệng lại tủi thân vô cùng: “Tiểu Ý, cậu đừng như vậy, tớ chỉ không hy vọng Lương Mặc hiểu nhầm cậu”

“Lương Tiểu Ý, trả lời tôi, cô có đau không?”

Hả?

Lương Tiểu Ý lập tức trở nên ngạc nhiên!

Hỏi nửa ngày, hóa ra Tô Lương Mặc đang hỏi thăm cô?

Nhưng sao có thể có chuyện này được?

Tô Lương Mặc yêu Ôn Tình Noãn như vậy, sao có thể sẽ…

Tô Lương Mặc túm chặt lấy tay cô, khi nhìn thấy lòng bàn tay mềm mại đỏ bừng của cô, anh càng nhíu chặt mày.

Đám truyền thông người nào người ấy khoa trương há hốc mồm, mắt trợn trừng nhìn một màn kịch kịch tính này.

Người mà tổng giám đốc Tô thật sự yêu thương không phải Ôn Tình Noãn- cô cả nhà họ Ôn sao? Lương Tiểu Ý không phải là hung thủ mưu hại cô Ôn ư? Chẳng phải lúc cô cả nhà họ Ôn vừa tỉnh lại phải đã công bố chuyện cưới hỏi của nhà họ Tô và nhà họ Ôn đấy à? Không phải vừa rồi Lương Tiểu Ý còn hung hăng tát Ôn Tình Noấn sao? Nếu như vậy… Chẳng phải tổng giám đốc Tô nên hung ác đánh người phụ nữ Lương Tiểu Ý tàn độc này sao?

Cái này… Có phải có chỗ nào nhầm lẫn không?

“Lương, Lương Mặc… Người bị, bị đánh là em, không phải Tiểu Ý. Anh nhầm rồi!” Mặt Ôn Tình Noãn cứng đờ lại, cô ta cố gắng nở nụ cười với Tô Lương Mặc nhưng nụ cười ấy lại vô cùng cứng ngắc khó coi.

Lương Tiểu Ý rút tay lại, anh lại cứng rắn túm chặt lấy tay cô không buông.

Tô Lương Mặc thản nhiên liếc mắt nhìn qua Ôn Tình Noãn, đôi mắt đen như mực lại quét qua đám người kia một vòng, cùng không thèm nhìn về phía sau, lập tức nhấc tay lên nói: “Bảo vệ, ghi lại tất cả những công ty truyền thông đến đây ngày hôm nay. Sau đó “tiên khách”“

“Vâng thưa boss!”

Trong đám truyền thông không ít là người là kẻ tinh khôn, bọn họ cũng đã nhận ra sự việc có điều gì đó không đúng. Tất cả đưa mắt nhìn nhau, trong lòng người nào cũng có dự cảm không lành, trong lòng từng người lập tức nhảy ra vô vàn sự hối hận. Cả đám truyền thông đều bị bảo vệ của khu biệt thự Lý Ân cưỡng chế ghi lại đơn vị của mình, hoàn toàn không dám phản kháng lại dù chỉ một chút.

Sau khi ghi lại xong, cả đám người lúc đâu chen chúc mà tới, khi về lại chen chúc mà đi. Có một điểm khác biệt duy nhất đó chính là lúc đến người nào người lấy đều cực kỳ hưng phấn, sục sôi ý chí chiến đấu; lúc về từng người một lại cực kỳ ủ rũ, sắc mặt cũng hết sức khó coi.

Đám người bị đuổi đi hế, nơi này giờ đây chỉ còn lại Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý, thêm cả Ôn Tình Noãn là ba người.

“Lương Mặc, em…” Ôn Tình Noãn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tô Lương Mặc lạnh giọng ngắt lời: “Ai cho phép cô tới đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.