Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 331



Chương 331

“Nhanh lên!”

Tô Lương Mặc ngồi đằng sau thúc giục, bàn tay ôm chặt hơn.

Lục Trầm cạn lời, chỉ đành đạp chân ga, trong nháy mắt, xe lao về phía trước, nới rộng khoảng cách với chiếc Lamborghini đằng sau. Có điều đối phương nghiện rồi hay sao, không hề từ bỏ, tiếp tục đuổi theo.

“Tớ nói rồi, Lương Mặc, cậu nên đổi một chiếc xe khác”

Lục Trầm vừa mở miệng nói đã bị người đàn ông mặt tái mét phía sau liếc nhìn với ánh mắt lạnh lùng: “Câm mồm!”

Chiếc Lamborghini lại đồn ép một lần nữa, Lục Trâm tức giận muốn phản kích lại.

“Đừng có làm loạn” Tô Lương Mặc lạnh lùng trừng mắt với Lục Trầm: “Cậu chỉ cần dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện là được rồi”

Nói xong, Tô Lương Mặc từ từ nhấn một nút trên xe, cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của anh, đối phương vốn đã mở cửa sổ, mấy bọn nhà giàu lúc đua xe đều mở cửa sổ, như thế mới phiêu.

Lúc này, cửa xe của Tô Lương Mặc từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú mà trong giới nhà giàu không ai không nhận ra.

Khuôn mặt lạnh băng, đôi mắt lạnh lùng: “Cậu có thành kiến với nhà họ Tô hay có thành kiến với Tô Lương Mặc tôi?”

Một câu nói vẫn lọt vào tai đối phương trong lúc lao như điên, người lái xe Lamborghini mở to mắt, bị dọa đến mức mặt tái mét… Mẹ nó! Tạo nghiệp chướng à? Chọc tức Diêm vương rồi.

Vội vàng xin lỗi, giảm tốc độ, ngoan ngoãn như một chú chó Pug.

Lúc cửa kính được kéo lên, Lục Trầm trêu đùa: “Vẫn là cái mặt cậu hữu dụng, đi đến đâu người ta cũng sợ. Chẳng phải dọa Lương mập sợ đến ngất xỉu sao…”

Một ánh mắt sắc nhọn nhìn thẳng vào gáy Lục Trầm. Lục Trầm mặc kệ nhún vai, anh không nhịn được mỉa mai sự kiêu căng ngạo mạn của người bạn thân, biết trước có ngày này thì trước đây đừng có làm thế.

Sớm đã khuyên nhủ vô số lần, nói hết nước hết cái, cứ phải đợi đến lúc này mới biết hối hận sao?

Trong lòng Lục Trầm không thoải mái chút nào, lén nhìn người phụ nữ đang hôn mê ở phía sau… Hi vọng sau khi Lương mập tỉnh lại sẽ không còn phải chịu đựng đau khổ nữa.

Người phụ nữ ngốc nghếch, vì Tô Lương Mặc mà nếm không ít cực khổ.

Lao như điên cả đoạn đường, lúc đến bệnh viện Nhân dân thứ nhất, chiếc xe đi vào lối vip. Ngay từ sớm, các bác sĩ giỏi nhất của mỗi khoa trong bệnh viện đều đứng đợi ở phòng cấp cứu.

Đương nhiên, phòng cấp cứu này không dành cho người ngoài, chỉ có những người có tiền có quyền lực trong thành phố mới có thể trực tiếp chuyển đến phòng cấp cứu này.

Tất cả bác sĩ tốt nhất trong bệnh viện, thấp nhất cũng là phó giáo sư, tất cả đều tập trung ở đây, người người nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự thắc mắc khó hiểu: Hôm nay có nhân vật máu mặt nào vậy? Đến phòng cấp cức này hiển nhiên không phải người bình thường, trước đây cũng rất hay bị gọi đến phòng cấp cứu, nhưng chưa bao giờ như hôm nay, không những phải đứng chờ từ sớm ở phòng cấp cứu mà đến rồi còn phát hiện, tất cả các bác sĩ tay nghề tốt nhất của bệnh viện đều ở đây.

Tô Lương Mặc xuống xe, ôm Lương Tiểu Ý chạy vào bên trong, bên ngoài cửa đã có sẵn y tá đứng chờ, y tá đi phía trước dẫn đường nhưng đã tụt lại phía sau, sắp không đuổi kịp Tô Lương Mặc.

“Nhanh! Cứu vợ tôi!”

Tô Lương Mặc lao như bay vào phòng cấp cứu, tất cả mọi người đều kinh ngạc… Đây không phải nhân vật máu mặt nhất của thành phố sao?

Không phải mọi người đều nói người đàn ông giỏi giang này điềm tĩnh thu liễm, lạnh lùng máu lạnh sao?

Đây… không giống đồn chút nào.

“Nhanh lên!” Người đàn ông mất kiểm soát hét lên: “Cầm máu! Mau cầm máu lại!”

Tô Lương Mặc hoảng loạn, đặt Lương Tiểu Ý lên giường trong phòng cấp cứu, lúc trên xe đã tạm thời cảm được máu mũi rồi, không ngờ lại tuôn chảy như tiêu tiền, cho dù anh bịt lại như thế nào cũng không khiến máu ngưng chảy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.