Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 338



Chương 338

“Sao không mở điện lên?” Ngón tay Lục Trầm vừa mới chạm đến công tắc, bỗng nhiên trong bóng tối vang lên giọng nói của người đàn ông: “Đừng mở điện”

“Lương Mặc?”

Trong căn phòng tối đen như mực, giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, truyền đến tai của Hứa Thần Nhất và Lục Trầm.

“Chuyện cô ta có thai, không được nói cho cô ta cũng không được tiết lộ ra bên ngoài”

Hứa Thần Nhất với Lục Trâm đều kinh ngạc, Lục Trầm lại càng hoảng hốt hơn… Trước khi đến bệnh viện, anh ta đã biết sẽ không giấu được chuyện Lương Tiểu Ý có thai nữa. Nhưng Lục Trầm không ngờ Tô Lương Mặc lại ra mệnh lệnh này.

Nghĩ không thông… Tô Lương Mặc không cho tiết lộ ra bên ngoài, điều này có thể hiểu được. Nhưng tại sao lại phải giấu Lương mập chứ?

“Đừng nói cho cô ta… cô ta chỉ cần ngoan ngoãn sinh con của tớ ra là được rồi”

Lục Trầm mấy lần định lên tiếng, nói ra chuyện Lương Tiểu Ý đã sớm biết mình có thai cho Tô Lương Mặc, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

“Các cậu về đi. Đêm nay tớ ở đây với cô ta”

Hứa Thần Nhất cùng Lục Trầm đi về, phòng bệnh chỉ còn Tô Lương Mặc với Lương Tiểu Ý.

Tô Lương Mặc cứ thỉnh thoảng lại nghịch mái tóc của Lương Tiểu Ý. Lương Tiểu Ý nằm trên giường rất im lặng, Tô Lương Mặc ngồi bên cạnh giường cũng im lặng theo.

Không biết bao lâu, Tô Lương Mặc đứng lên, đi nhà vệ sinh.

Lúc Lương Tiểu Ý nhập viện nằm ở phòng bệnh VIP, bên trong trang trí cực kỳ xa hoa, đầy đủ thiết bị. Tô Lương Mặc đi vào phòng vệ sinh, bên trong còn có nhà tắm, không chỉ có mỗi vòi hoa sen đơn giản mà còn có bồn tắm.

Cởi đồ ra, Tô Lương Mặc đứng dưới vòi hoa sen, mở vòi hoa sen lên, nước lạnh chảy trực tiếp xuống đầu xuống người Tô Lương Mặc.

Một đêm cuối tháng 9, có chút se se lạnh, đứng dưới vòi nước lạnh như thế này, bất kỳ ai cũng sẽ run cầm cập.

‘Tô Lương Mặc đứng dưới vòi hoa sen, im lặng, mặc kệ nước từ trên chảy xuống, từ trên đầu, lướt qua yếu hầu xuống bờ ngực vạm vỡ quyến rũ, xuống chân rồi chảy xuống nền nhà.

Người đàn ông nhắm mắt, im lặng.

Mọi suy nghĩ phức tạp quay vòng trong đầu Tô Lương Mặc.

Tại sao? Tại sao lúc làm nhục cô anh lại không vui chút nào?

Lúc làm tổn thương cô, anh lại đau hơn cả cô?

Nghĩ lại lúc anh sợ hãi, anh nghĩ, cảm giác đó rất thật, thật đến mức anh không thể nào phủ nhận.

Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý… trong đầu toàn là hình ảnh của người phụ nữ kia, lúc thì tức giận rơi nước mắt, lúc thì bật cười nũng nịu… trong đầu toàn là giọng nói của người phụ nữ kia… Đây thật sự là di chứng mà Hứa Thần Nhất nói sao?

Trước mắt, cả cơ thể Lương Tiểu Ý đều là máu, không có chút hy vọng sống nằm trong lòng anh.

Bỗng nhiên anh mở mắt, đôi mắt đen ngòm ẩn chứa cảm xúc phức tạp… Làm tổn thương cô làm nhục cô, những từ ngữ độc ác hay những lời máu lạnh, cô tổn thương, anh không vui.

Tất cả mọi chuyện rối như mớ bòng bong, nhưng cuối cùng chỉ có thể kết luận rằng, anh đau lòng khi cô tổn thương.

Tô Lương Mặc tắt vòi hoa sen, lau qua loa những giọt nước đọng trên người, không mặc gì ra khỏi phòng vệ sinh.

Anh bước đến trước giường bệnh, cúi người, trán anh chạm vào trán của Lương Tiểu Ý, thân mật nhưng đau lòng.

Giọng nói khàn khàn có chút nhượng bộ mà khó có thể nhận ra: “Tôi thừa nhận”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.