Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 364



Chương 364

Mười phút trôi qua, cô liếc nhìn điện thoại, không có ai trả lời.

Hai mươi phút trôi qua, cô lại cầm điện thoại lên nhìn, không có ai trả lời.

Nửa tiếng trôi qua, vẫn không ai trả lời.

Thời gian dần dần trôi qua, trái tim Lương Tiểu Ý càng lúc càng bất an.

Cô mím chặt môi, hai tay khoanh trước ngực, cô ngồi yên trên ghế sofa không nói năng gì.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.

Hai mắt cô sáng rực, trên mặt lộ ra vài phần thả lỏng, đôi mắt căng thẳng nghiêm túc của cô từ khi biết Ôn Tình Noãn bị bắt cóc, lần đầu tiên ánh lên vài tia thoải mái… Cô cứ nghĩ là điện thoại của Tô Lương Mặc, nên cô nhanh chóng cầm điện thoại trên bàn lên, không nhìn xem ai gọi mà vội vã ấn nút nghe luôn.

13:38 Lương Tiểu Ý nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc xé lòng của Ôn Tình Noãn: “Tiểu Ý, cứu tớ! A… đừng đánh nữa!”

AI Hul AI Huil Là Ôn Tình Noãn!

Lương Tiểu Ý hô hấp dồn dập, ánh mắt giận dữ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm run run đặt trên ngực.

“Cô Lương, cô nghe cho kỹ đây. Chỉ khi nào nhận được tiền chúng tôi mới thả người, trước 4:30 chiều nay, nếu cô không mang đủ tiền đến nhà kho số 9 khu công nghiệp Đồng Xuyên, thì người bạn thân từ bé lớn lên bên nhau của cô không tránh khỏi phải chịu tội đâu”

Nghe thấy giọng nói trâm thấp không phân biệt được nam nữ kia vang lên, tay Lương Tiểu Ý run rẩy, trái tim cô sắp rơi ra khỏi lồng ngực.

“Bịch” một tiếng, cô vội vã nhảy dựng lên khỏi ghế sofa!

“Các người muốn làm gì cô ấy?”

Ôn Tình Noãn là kẻ xấu, Lương Tiểu Ý cũng vô cùng ghét Ôn Tình Noãn, nhưng…

Lương Tiểu Ý mạnh miệng hỏi.

Nhưng giọng cô đang run rẩy, cho dù nói qua điện thoại, chắc chắn đối phương vẫn nghe được rõ ràng, cô đang sợ hãi “Ha ha ha, làm gì cô ta à? Mấy anh em chúng tôi ở đây đều vừa ra tù, mấy năm nay không được ăn thịt rồi. Cô nói xem chúng tôi sẽ làm gì cô ta?” Giọng nói lưu manh của đối phương xuyên vào tai Lương Tiểu Ý: “Cô ta xinh đẹp ngon nghẻ thế này, các anh đây sắp không nhịn được nữa rồi”

Lương Tiểu Ý nghe thấy tiếng cười đùa ồn ï ở đầu dây bên kia truyền tới, mặt cô bỗng chốc trắng bệch, một từ xẹt qua đầu cô – cưỡng hiếp!

Bỗng chốc cô nhớ đến năm lớp 11, sự kinh khủng và bất lực trong con hẻm nhỏ năm xưa, sự sợ hãi ngập tràn trái tim cô, đến hô hấp của cô cũng đang run rẩy. Cơ thể cô run lẩy bẩy, hai chân run rẩy, nước mắt chảy dài khắp mặt. Cô cắn mạnh môi, cô nếm thấy một chất lỏng vừa mặn vừa tanh, cô đau đớn và kích động, khó khăn lắm cô mới có thể ngồi được xuống ghế sofa.

Ánh mắt cô lúc sáng lúc tối, vẻ mặt vô cùng bất an… Làm thế nào đây, làm thế nào đây! Lương Tiểu Ý, bình tĩnh lại, phải bỉnh tĩnh lại đã!

Một tay cô vuốt vuốt cái bụng đã hơi nhô lên, ánh mắt cô xẹt qua một tia kiên định… Không được! Vì con, cô không thể mạo hiểm được!

Ánh mắt cô vẫn đang do dự, nhưng cô đè thấp giọng, âm thanh trầm thấp vang lên trong điện thoại: “Tôi biết Ánh mắt cô thay đổi, cô đưa ra điều kiện: “Nhưng các anh muốn hai triệu tiền mặt, đúng là tôi kết hôn với Tô Lương Mặc nhưng người có tiền là Tô Lương Mặc chứ không phải tôi, bây giờ bỗng chốc lại bắt tôi cầm theo nhiều tiền như thế. Các anh phải cho tôi thời gian chuẩn bị chứ. Sáu giờ. Trước sáu giờ tôi chưa chuẩn bị đủ tiền. Vậy nhé”

“Cạch” một tiếng, Lương Tiếu Ý ngắt điện thoại luôn, không cho đối phương cơ hội mặc cả. Cô vốn chỉ là đang kéo dài thời gian thôi. Cho dù cho cô thời gian một tháng, trừ khi cô bán nhà, nếu không thì cô cũng không thể có nhiều tiền như thế.

Hơn nữa… tay cô xoa xoa bụng, vì con, cho dù sau này cô phải hối hận, cô cũng sẽ không mạo hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.