Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 38



Chương 38

 

Tàu điện ngầm đi khu Nhị Hoàn sắp đến trạm, từ Tứ Hoàn đến Nhị Hoàn, ngồi tàu điện ngầm nhanh nhất cũng phải mất không ít thời gian mới đến nơi.

 

May mắn vị trí của tập đoàn tài chính Tô Thị vô cùng thuận tiện, xuống tàu, Lương Tiểu SY chỉ cần đi bộ thêm mười phút là đến.

 

Lấy ra điện thoại, bấm vào số điện thoại của anh.

 

Phòng họp tại tầng 64 của cao ốc Tô Thị, cuộc họp lúc này rơi vào tình thế căng thẳng lạnh lẽo, tất cả những trưởng phòng tham gia cuộc họp, người nào người nấy đều cảm thấy bất an.

 

Sau khi tổng giám đốc đi công tác Hạ Môn về lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp với các trưởng phòng, đây là cuộc họp bổ sung, chứ không phải cuộc họp hàng tuần theo thông lệ, vì vậy mọi người đều căng chặt thần kinh, rõ ràng tổng giám đốc có việc rất quan trọng mới lâm thời họp bổ sung như thế này.

 

“Là ai để lộ cơ mật của công ty, tôi sẽ không nói tên ra, sau khi cuộc họp này kết thúc, tự mình đi bộ phận nhân sự bàn giao thủ tục từ chức”

 

Vẻ mặt của Tô Lương Mặc thản nhiên, nhìn không ra vui buồn, nhưng tất cả các trưởng phòng đều cảm thấy da đầu tê dại.

 

Tổng giám đốc nói như vậy, có nghĩa là lần này công ty không trúng thầu bởi vì có kẻ phản bội, mà kẻ phản bội này là một trong những trưởng phòng có mặt ở đây?

 

Nhưng đắc tội Tô Lương Mặc của Tô Thị chỉ cần từ chức là xong sao?

 

Trong lòng những người ngồi ở đây đều vô cùng rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng. Chẳng lẽ cái tên Tô Lương Mặc này chỉ đại diện cho một đế quốc thương nhiệp thôi hay sao?

 

Lẽ nào cái tên Tô Lương Mặc này có thể để một người nào đó tùy tiện coi thường? Người như Tô Lương Mặc làm sao có thể mặc người đùa giốn?

 

Mọi người nơm nớp lo sợ, trong phòng họp yên tĩnh một hồi chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Mọi người chôn đầu cầu nguyện, tuyệt đối đừng là điện thoại của bản thân!

 

Tổng giám đốc đang trong cơn giận dữ, hy vọng bản thân không dẫm phải bãi mìn này!

 

Tiếp đó, trong lúc các trưởng phòng đang không ngừng cầu nguyện tiếng điện thoại đó là của mình, thì tổng giám đốc của họ lấy điện thoại ra liếc một cái rồi ấn nghe.

 

“Tiểu Ý?”

 

“Ừm, là tôi, anh Tô….Thì là, anh, anh ăn cơm trưa chưa?” Mặt Lương Tiểu Ý đỏ bừng, ấp úng nửa ngày mới cố lấy dũng khí hỏi, “Nếu như chưa ăn, tôi, tôi… Tôi mang cơm trưa đến cho anh rồi đây”

 

Cô nhanh chóng nói ra mục đích đến đây của mình, tiếp đó căng thẳng nắm chặt lấy hộp đựng thức ăn trong tay. Cô sợ nhận lại là sự chê bai giễu cợt và thái độ coi thường của anh.

 

Tại phòng hội nghị, trong đôi mắt thâm thúy của Tô Lương Mặc có một ánh sáng lóe qua rồi biến mất, trên khuôn mặt anh lập tức hiện lên nụ cười dịu dàng, anh mềm mỏng hỏi cô: “Cô đang ở đâu?”

 

“Tôi ở dưới công ty anh”

 

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói dịu dàng xuyên qua điện thoại truyền vào trong tai của Lương Tiểu Ý: “Vậy được, cô cứ đứng im ở đó, tôi lập tức xuống đón cô”

 

Nói xong những lời này, Tô Lương Mặc cất điện thoại đứng dậy, dường như vô ý nhìn vào chiếc đồng Rolex, nói: “Đến giờ ăn trưa rồi, hôm nay họp đến đây thôi! Nhớ rõ, người nào tiết lộ tư mật của công ty, tự mình đi phòng nhân sự từ chức. Đừng có mang lòng may mắn, bản thân ba chữ “Tô Lương Mặc” chính là đại diện cho quyền thế khổng lồ”

 

Dứt lời, một phút cũng không dừng lại, nhấc chân đi thẳng ra khỏi phòng họp.

 

Mãi cho đến khi Tô Lương Mặc đi ra khỏi phòng họp, tất cả mọi người vẫn chưa tỉnh táo lại…Bọn họ không nghe nhầm chứ? Trong bầu không khí lạnh lẽo nghiêm túc vừa rồi, đại ma vương thế mà lại nghe điện thoại một cách vô cùng dịu dàng, sau đó đem chuyện gián điệp ngầm trà trộn trong công ty vứt sang một bên không quản?

 

“Điện thoại của ai vậy? Giỏi như vậy, một cuộc điện thoại liền có thể khiến đại ma vương từ khối băng di động biến thành cậu trai trẻ vui tươi hớn hở!” Đúng vậy là điện thoại của ai chứ? Sau những giây phút căng thẳng, mọi người lại bàn tán không ngừng.

 

Nhưng rõ ràng là, không phải tất cả mọi người đều có tâm trạng tán dóc, giữa các vị trưởng phòng, có một người vẻ mặt khẩn trương, trong lòng lo lắng không yên, nhất là khi hắn nghe thấy lời than vãn của đồng nghiệp bên cạnh: “Không biết ai giấu tổng giám đốc Tô đem cơ mật công ty tiết lộ ra ngoài, tổng giám đốc của chúng ta trước giờ không phải loại người lương thiện gì, tôi thấy người kia xong đời rồi” Những người còn lại trong phòng họp cũng đang cảm khái, duy nhất một người, đầu cúi càng thấp, bàn tay căng thẳng siết chặt thành nắm đấm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.