Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 394



Chương 394

Người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi kia nghe xong nhưng ông ta không động đậy gì, ông ta nhận lệnh của lão gia đến hành sự, vì thế ông ta chỉ quan tâm phải giải quyết cho xong chuyện lão gia giao phó, còn những chuyện khác, cô gái này là người như thế nào, có phải bị oan hay không, trong lòng cô nghĩ thế nào, với ông ta đều không hề quan trọng.

Vì thế ông ta bình thản nói: “Nếu đã như thế, thì cô Lương sợ cái gì chứ, lấy hay không lấy nước ối có gì khác nhau đâu?”

Lương Tiểu Ý bỗng nhiên mở trừng mắt, cô gấp gáp hét lớn với ông ta: “Đương nhiên khác nhau rồi! Lấy nước ối sẽ gây có nguy hiểm nhất định với thai nhi! Trong quá trình thực hiện lỡ như em bé bị nhiễm trùng thì làm thế nào?”

Tô Lương Mặc! Tại sao anh không tin em?

Trong lòng Lương Tiểu Ý đau đớn giấy dụa, nhưng tất cả những đau khổ và yếu đuối này, đều không nên thể hiện ra lúc này, cô còn phải bảo vệ đứa con trong bụng cô nữa!

Đúng lúc này, một vệ sĩ áo đen đi đến chỗ người đàn ông trung niên, thì thầm vào tai ông ta báo cáo: “Cô Ôn đến rồi, nói là đến khuyên cô Lương, cô ấy và cô Lương là bạn thân hơn hai mươi năm. Lời cô ấy nói, chắc chắn cô Lương sẽ nghe!”

Ánh mắt người đàn ông trung niên xẹt qua một tia khác thường, ai cũng biết, nếu không vì cô gái đang ở trước mặt ông ta, thì Ôn Tình Noãn sớm đã đính hôn Tô Lương Mặc rồi…

Như vậy cũng có thể trở thành bạn thân được sao?

Mặc dù trong lòng ông ta hiểu rõ, nhưng ông ta lại nhớ đến lời lão gia nói: “Ai cũng có thể trở thành vợ của Tô Lương Mặc, Ôn Tình Noãn có thể, ai cũng có thể, chỉ trừ Lương Tiểu Ý là không thể… Nếu có cơ hội, thì hãy khiến cô gái kia từ bỏ tình cảm với cháu trai ta đi”

“Được” Ông ta liếc nhìn Lương Tiểu Ý, bảo bác sĩ cởi trói cho cô, lúc ông ta ra khỏi phòng xét nghiệm, còn cảnh cáo cô: “Cô đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy, cô chạy không thoát đâu.

Chuyện ông chủ chúng tôi muốn làm, từ trước đến giờ chưa bao giờ thất bại”

Mặt Lương Tiểu Ý trắng bệch… Đây đúng là thái độ mà chỉ anh mới có!

Chuyện Tô Lương Mặc muốn làm, từ trước đến giờ chưa bao giờ thất bại.

Ôn Tình Noãn bước vào, cô ta đứng trước mặt Lương Tiểu Ý, bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

“Cô đến đây làm gì?” Ánh mắt Lương Tiểu Ý tràn đây oán hận nhìn chằm chằm Ôn Tình Noãn.

Ôn Tình Noãn cười lạnh, vẻ mặt vô cùng độc ác: “Tôi biết sự sắp xếp của nhà họ Tô, Tiểu Ý à, dù sao thì chúng ta cũng là bạn thân lâu năm, nghe nói cậu không chịu hợp tác, tôi khuyên cậu đừng có chọc giận người đàn ông lạnh lùng kia thì hơn, ngoan ngoãn nghe lời không tốt sao?”

“Nếu như cô đến để nói những cái này, thì cút đi! Cút ngay đi!”

“Tỉnh táo lại đi! Người đàn ông như Tô Lương Mặc sao lại để ý đến cô được chứ? Càng không cần đứa con hoang trong bụng cô” Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Tình Noãn bỗng trở nên độc ác giống như ác quỷ.

“Đứa bé trong bụng tôi không phải con hoang!” Lương Tiểu Ý không khách khí hét lớn.

Ôn Tình Noãn người đàn bà này, cô thực sự không muốn gặp lại cô ta nữa!

Nếu có thể cô thực sự muốn móc tim của người đàn bà này ra xem rốt cuộc trái tim của cô ta có màu gì!

“Ồ? Nếu đã không phải con hoang thì tại sao Lương Mặc lại cho người bắt cô lấy nước ối làm xét nghiệm chứ?” Ôn Tình Noãn lộ ra nụ cười hả hê nhìn người khác gặp nạn: “Sao? Tự bản thân cô cũng không thể giải thích được à?”

“Mời cô cút ra ngoài, trước khi tôi hết kiên nhẫn, tôi khuyên cô nên cút ra ngoài đi!” Lương Tiểu Ý lạnh lùng nói.

“Ha ha, cô nghĩ rằng tôi thoải mái khi đứng ở đây lắm à?”

Ôn Tinh Noãn lấy ra một thứ gì đó, ném cho Lương Tiểu Ý: “Này, tôi đến là để tặng cho cô cái này”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.