Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 395



Chương 395

Trước mặt Lương Tiểu Ý là một quyển sổ màu xanh, bên trên có in mạ vàng bốn chữ “Chứng nhận ly hôn”, cô mở ra xem, đập vào mắt cô là…

Trái tim cô đột nhiên co thắt lại, nỗi đau dần dần lan ra khắp cơ thể cô… Ký đơn ly hôn là một chuyện, nhưng đến khi thực sự cầm quyển sổ này trên tay, cô vẫn đau đớn đến mức sắp ngất đi.

Lương Tiểu Ý à Lương Tiểu Ý.. mày đang mong chờ cái gì chứt “Anh ta đưa cho cô à? Anh ta bảo cô đến?” Lương Tiểu Ý một tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu lên nhìn về phía khuôn mặt đắc ý của Ôn Tình Noãn: “Vì sao anh ta không tự tay đưa cho tôi? Vì sao anh ta không tự đến nói chuyện rõ ràng với tôi?”

“Ha ha, cô vẫn không hiểu à?”

Sự độc ác trong người Ôn Tình Noãn chưa bao giờ có giới hạn: “Lương Mặc ấy à, anh ấy không muốn dây dưa thêm với cô nữa, nhìn bộ dạng muốn chết không muốn sống này của cô, khó có thể đảm bảo đến khi cô gặp anh ấy, cô không đau khổ cầu xin. Lương Mặc ấy à, anh ấy chính là không muốn bị một đứa con gái xấu xí như cô khổ sở cầu xin đấy”

“Là… như thế sao?” Hai mắt Lương Tiểu Ý mờ đi, trái tim cô vô cùng rối bời, từng lớp từng lớp đả kích dồn đến khiến trái tim cô vô cùng rối bời.

Đầu tiên là Tô Lương Mặc cho người đến đưa cô đi lấy nước ối xét nghiệm, sau đó là Ôn Tình Noãn bỗng nhiên đến thăm hỏi, cô ta bỗng nhiên lấy ra chứng nhận ly hôn mà cô đã quên mất từ lâu…

Lương Tiểu Ý bị một loạt đả kích liên tục kéo đến khiến cô không kịp trở tay, trái tim cô vô cùng rối bời, đầu óc cô không thể suy nghĩ được gì, cô bị những lời của Ôn Tình Noãn mê hoặc, cô đã mất đi khả năng độc lập suy nghĩ.

Sự kiên cường giả tạo cô thể hiện ra bấy lâu nay, vào giờ khắc này hoàn toàn sụp đổ.

“Không thì sao? Cô cho là thế nào? Chẳng nhẽ cô cho rằng Lương Mặc hổ thẹn với cô nên anh ấy mới bảo tôi đưa cho cô à?” Ôn Tình Noãn cười lớn, tiếng cười vang cả ra bên ngoài, người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi nghe rõ mồn một.

Ôn Tình Noãn nói: “Lương Tiểu Ý, cô đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, người đàn ông ấy có thể nào cảm thấy hổ thẹn sao? Cô đã nhìn thấy anh ấy hổ thẹn với ai bao giờ chưa?”

Đúng thế, Tô Lương Mặc… anh ấy đã từng hổ thẹn với ai bao giờ?

Không có… không có!

“Tôi không tin…” Lương Tiểu Ý mấp máy môi, cô có trái tim, trái tim cô có thể cảm nhận được một người tốt hay xấu.

Cô không thể hiểu được người đàn ông kia đối xử với cô tốt hay xấu, cô không thể hiểu rõ thái độ của anh, không hiểu rõ suy nghĩ của anh, nhưng những ngày vừa qua, người đàn ông đó đối xử với cô tốt như thế nào, anh đã trở thành tia hy vọng cuối cùng cứu mạng cô, cô muốn liều một lần… cô muốn thử thuyết phục bản thân mình, ít nhất thì…

“Tôi muốn gọi điện thoại cho anh ấy!” Lương Tiểu Ý đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cô lộ ra vẻ kiên định: “Tôi không tin anh ấy tuyệt tình như thế!” Đúng thế, Lương Tiểu Ý muốn đánh cược một lần.

Ôn Tình Noãn hơi ngây người, nhưng ngay sau đó lại cười nhạo đưa điện thoại cho Lương Tiểu Ý: “Gọi đi, cô không liên lạc được đâu!”

Ôn Tình Noãn nghe Tô Mẫn Hân nói, tối nay ông nội Tô mời Tô Lương Mặc về nhà họ Tô ăn cơm, cô ta ở bên Tô Lương Mặc mười năm không phải phí công vô ích, quy tắc của ông nội Tô là, trong lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều phải tắt điện thoại.

Vì thế, cô ta mới đưa điện thoại cho Lương Tiểu Ý.

Ôn Tình Noãn khoanh tay trước ngực, cao ngạo nhìn cô gái đáng thương kia, ánh mắt cô ta vô cùng châm biếm… Gọi đi, gọi đi, cô gọi được mới lạ.

Lương Tiểu Ý tuyệt vọng… Tô Lương Mặc tắt điện thoại rồi.

Tiếng tổng đài lạnh lẽo vang lên, truyền thẳng đến tai cô.

Lương Tiểu Ý hoàn toàn tuyệt vọng.

“Sao? Cô không gọi được đúng không?” Ôn Tình Noãn nói.

Lương Tiểu Ý từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ôn Tình Noãn… Cô bị cô ta nói đúng rồi, cô không gọi được cho anh…

Vì thế, tia hy vọng cuối cùng của cô với người đàn ông này, là do cô ngây thơ thôi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.