Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 460



Chương 460

Người đàn ông nheo mắt, tia lạnh xuyên qua khe mắt, rơi lên khuôn mặt của Savvy, khéo miệng nhếch lên: “Cầm lấy hoặc mỗi bước đi của gia tộc họ Klutz ở Australia đều rất khó khăn”

Nghe xong, Savvy lập tức ngẩng đầu lên, đối mắt với đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông, tim đập thình thịch…

Tên họ Tô làm sao biết được nhà anh ta ở Australia có hạng mục đã chuẩn bị rất lâu?… Mỗi bước đi của nhà anh ta ở Australia đều liên quan trực tiếp đến gia tộc họ Klutz… Đôi mắt nâu sáng lên, hiển nhiên đang suy nghĩ, Savvy tin, Tô Lương Mặc là một thằng tồi tệ trong chuyện tình cảm, nhưng với năng lực của anh, nếu anh có ý định gì đó với hạng mục của nhà họ Klutz… Rắc rối rồi!

Khuôn mặt Savvy tái mét, anh ta cắn chặt răng, nhận lấy tấm séc trong tay Tô Lương Mặc, cười lạnh một tiếng: “Tổng giám đốc Tô, quả nhiên hào phóng! Tôi e rằng số tiền này có thể mua được cả một châu của nước Mỹ đó”

“Cô ấy xứng đáng”

“Hơ hơ, cần gì phải giả vờ giả vệt như thế chứ, người đã chết rồi, anh tặng cô ấy cả thế giới thì cô ấy cũng có thể sống lại được không?” Savvy cười: “Theo tôi thì chi băng anh lấy mạng anh tặng cho cô ấy đi”

Tô Lương Mặc liếc nhìn Savvy, hàm ý sâu xa… “Tôi sẽ tặng… đợi tôi giải quyết xong xuôi mọi chuyện đã”

M6dfgáy bay quay lại thành phố S, trên máy bay Lục Trầm, Hứa Thần Nhất và cả Thẩm Quân Hoa đều cảm nhận được thần thái đã thay đổi của Tô Lương Mặc.

Yên tĩnh đến đáng sợ. Chẳng giống Tô Lương Mặc chút nào.

Tô Lương Mặc lúc này, toàn thân đều là khí lạnh, máy bay tràn ngập sát khí.

Đến từ Tô Lương Mặc!

Ánh mắt người đàn ông nhìn vào cửa kính trong suốt…

Thành phố S, tôi về rồi đây!

Dạo gần đây, thành phố S lưu hành một câu hỏi: Người đàn ông đó quay về rồi, anh/ông biết không?

Tại sao lại hỏi như vậy?

Lúc Tô Lương Mặc rời khỏi thành phố S chẳng có mấy ai biết, nhưng lúc anh quay về, gần như những người có địa vì đều biết.

Anh quay về rồi!

Lúc này ở tầng 65 tập đoàn tài chính Tô Thị, một người đàn ông trung niên thấp thỏm lo sợ chờ đợi gặp Đế Vương.

“Boss, Tổng giám đốc Ôn tập đoàn Ôn Thị nói muốn gặp Boss” Lâm Hiểu gõ cửa phòng Tổng giám đốc, nói cho Tô Lương Mặc mong muốn của Ôn Chấn Hải.

“Cút” Giọng nói trầm khàn vang lên trong phòng làm việc, một chữ lạnh như băng từ trong miệng người đàn ông ngồi sau bàn làm việc phát ra. Người đàn ông chăm chú đọc tài liệu trên bàn.

Người người đều biết Tô Thị không đơn giản, có khá ít người biết đằng sau Tô Thị có Vân Môn nhưng chỉ có bốn người biết được sự lợi hại của Vân Môn, bởi vì Vôn Môn còn có Vân Đồ. Vân Đồ là nòng cốt cả vài trăm năm của Vân Môn, vì thế nhà họ Tô làm sao có thể tiết lộ người của Vân Môn chứ, ngay cả số ít những người biết về Vân Môn cũng không thể nào biết được người của Vân Môn có những ai.

Vân Đồ nhưng người trung thành nhất của Vân Môn, cũng là nòng cốt của Vân Môn.

Anh bây giờ đã điên cuồng quá mức rồi, điều này có thể cho thấy thành phố S sắp có gió tanh mưa máu!

Nhà họ Ôn những năm gần đây đều dựa vào tên tuổi của anh làm những chuyện không nên làm. “Kế hoạch Hải Nguyên liên quan đến đến 1/3 những nhà máu mặt của thành phố S…”

Chỉ trách bọn họ xui xẻo, khăng khăng động đến nhà họ Ôn.

Muốn trị nhà họ Ôn bắt buộc phải làm ảnh hưởng đến những nhà có tên trong “Kế hoạch Hải Nguyên”.

Lâm Hiểu ở bên ngoài phòng làm việc của Tổng giám đốc, truyền đạt ý kiến của Tô Lương Mặc: “Tổng giám đốc Ôn, thật sự xin lỗi, Tổng giám đốc Tô của chúng tôi hiện tại không tiện đón khách”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.