Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 50



Chương 50

 

Cô gái đó đánh giá Lương Tiểu Ý.

 

“Sẽ không, anh Mặc yêu chị tớ bao nhiêu, thì anh ấy hận cô ta bấy nhiêu. Cô ta là hung thủ giết người!” Ánh mắt Ôn Tình Tuyết lộ vẻ hoảng hốt, trong đó còn hiện lên một chút đố ky không dễ dàng phát giác. Cô †a ôm tay cười lạnh nhìn về đám con gái đang tập trung bên cạnh bể bơi Bñu môi: “Các cậu không tin thì nhìn tay phải của cô ta đi”

 

Nghe vậy, sắc mặt của Lương Tiểu Ý trở nên trắng bệch, … Trên tay phải của cô trống không, không có bất cứ đồ trang sức nào. Trên ngón trỏ cũng không đeo nhẫn cưới.

 

Ánh đèn đường lờ mờ, nhưng đám con gái này vẫn thấy nhìn thấy rõ ràng ngón tay của Lương Tiểu Ý – người mang danh thiếu phu nhân của tập đoàn Tô Thị, vợ của Tô Lương Mặc lại trống không, keo kiệt đến đáng thương!

 

Trong lúc nhất thời, tất cả những ánh mắt đố ky, phẫn hận, ác ý tập trung hết lên trên người Lương Tiểu Ý.

 

Lương Tiểu Ý trực giác có chuyện chẳng lành, nhíu mày quay người: “Tôi phải đi rồi”

 

Một bóng người ngăn trước người cô, là Ôn Tình Tuyết, cô ta ôm lấy cánh tay ngạo nghễ cười lạnh: “Gấp làm gì, hay là, Lương giáo sư du học Mỹ trở về của chúng ta sợ rồi? “

 

Đây không phải lúc để nổi máu anh hùng, Lương Tiểu Ý nhíu mày, nhấc chân tránh Ôn Tình Tuyết ra, hướng về một phía khác chuẩn bị rời đi.

 

Ôn Tình Tuyết đưa mắt ra hiệu, cô gái xinh đẹp mặc lễ phục lộ vai màu đen kia liền ngăn Lương Tiểu Ý lại , “Ồ, giáo sư Lương? Cô chính là vị giáo sư Lương độc ác kia?” Bàn tay được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ chậm rãi nâng lên, một ly rượu đỏ lớn nghiêng về phía đỉnh đầu Lương Tiểu Ý, một đống rượu đỏ “ào ào” đổ xuống trên đầu Lương Tiểu Ý.

 

Chất lỏng màu đỏ chạy dọc theo mái tóc dài ngang vai, chảy khắp khuôn mặt trẻ con phúng phính, cuối cùng dọc theo cần cổ, nhuộm đỏ chiếc váy dạ hội màu tím nhạt.

 

Lương Tiểu Ý nhìn các cô gái có chủ tâm gây chuyện, hung hăng lau khô chất lỏng trên mặt, phẫn hận trừng mắt nhìn bọn họ, cũng không khách khí, cười lạnh nói: “Đúng, tôi chính là vị Lương giáo sư du học Mỹ trở về kia, còn người phụ nữ tâm địa ác độc các cô nói tới, tôi lại thấy những chữ này thích hợp với các cô hơn đấy” Là ai ỷ thế đông người bắt nạt một mình cô?

 

Ôn Tình Tuyết cũng không tiếp tục che giấu nữa, trong hai mắt tỏa ra sự hận thù cùng nỗi ghen ghét nông đậm, đột nhiên cô ta nhanh chóng giơ bàn tay lên, đương khi mọi người còn chưa thấy rõ, tát mạnh một cái lên mặt Lương Tiểu Ý, “Lương Tiểu Ý cô đắc ý cái gì chứ? Cô cũng chỉ là người phụ nữ anh Mặc không cần mà thôi!”

 

Khóe môi đau đớn do bị xé rách, Lương Tiểu Ý hung hăng lau khóe miệng một cái, duỗi tay ra xem xét, tay đầy vết máu. Ôn Tình Tuyết ra tay cũng quá đáng quá rồi!

 

“Bốp bốp!” Lại là hai tiếng tiếng bạt tai, mặt Ôn Tình Tuyết đau rát, cô không dám tin nhìn người phụ nữ còn chưa buông tay xuông phía đối diện, bỗng nhiên giống như lên cơn điên quát to Lương Tiểu Ý: “Con họ Lương kia! Cô dám đánh tôi!”

 

Lớn đến tuổi này, ngay cả cha cô cũng chưa từng tát cô một cái!

 

Ánh mắt Lương Tiểu Ý lạnh lùng, “Cô không động vào tôi thì tôi cũng không động vào cô. Cô đánh tôi một cái, tôi trả cô hai cái. Tôi còn dám ở cùng một gian phòng với những thi thể trong bệnh viện, thì sao phải sợ đám thiên kim tay không thể nâng, vai không thể khiêng các cô!”

 

Vừa dứt lời, cô gái mặc lễ phục màu đen kia đột nhiên vươn tay định túm lấy tóc của Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý nhạy bén tránh sang một bên, cảnh giác nhìn chăm chú vào tất cả mọi người.

 

Bảy tám cô gái đồng lòng, không có ý tốt quây lại thành một vòng tròn, đem Lương Tiểu Ý vây vào bên trong.

 

” Ÿ thế đông người bắt nạt một mình tôi, các cô có biết xấu hổ hay không?” Lương Tiểu Ý cảnh giác nhìn chằm chảm từng cử động của bọn họ.

 

Ôn Tình Tuyết cười lạnh: “Cần gì giảng đạo nghĩa với loại giết người như cô? Chị em đâu, đánh cô ta! Yên tâm, anh Mặc căn bản không quan tâm cô ta, xảy ra chuyện gì có tớ chịu trách nhiệm”

 

Cô gái mặc lễ phục màu đen kia vừa đi lên liền ngay lập tức đạp Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý xoay người tránh đi, sau lưng xuất hiện thêm một cái tay đánh lén, Lương Tiểu Ý khóe mắt liếc qua, nghiêng đầu, tránh thoát khỏi cái tay đó, đột nhiên trượt chân một cái, Lương Tiểu Ý không kịp đề phòng, ngã mạnh xuống đất, một tiếng cười mỉa đột nhiên truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Ôi… giáo sư Lương, cô giãm hỏng dây chuyền trân châu của tôi rồi, định bồi thường tôi như thế nào đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.